Cô vợ giả ngốc - Chương 55: Liều mình bảo vệ

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Ly bật cười, cô nghiêng người né ra một chút, bàn tay đỡ lấy cái đầu của anh, bốn mắt nhìn nhau nói: “Em chưa từng vào lăng mộ bao giờ.”

"Thực ra anh không có ý định giữ chìa khóa để vào nơi đó. Chỉ muốn tìm ra kẻ đứng đằng sau, báo thù cho ông cụ tội nghiệp kia, và bây giờ chính là bảo vệ gia đình của mình." Duy Hoàng nhún vai thành thật trả lời.

“Anh yêu thích đồ cổ, nhưng không có hứng thú với việc đi vào những nơi đó.”

Ngọc Ly nghe vậy liền nhướng mày: "Ừm, được rồi, em chỉ nói thế thôi, em cũng muốn nhanh chóng tìm ra kẻ đứng sau L."

Duy Hoàng mỉm cười chồm người dậy chống tay vào hai bên người cô. Đầu anh cúi xuống, càng lúc càng tiến lại gần gương mặt nhỏ.

Nhìn thấy môi hai người sắp chạm vào nhau, Ngọc Ly chống tay vào n.g.ự.c anh cố gắng đẩy lên cao một chút. “Anh, anh còn đang bị thương. Chưa sát khuẩn thoa thuốc kìa.”

Nói xong, Ngọc Ly hơi xấu hổ, cả gương mặt cô nóng bừng lên, mà đâu chỉ gương mặt, toàn thân chỗ nào cũng thấy nóng.

Duy Hoàng chẳng những không dừng lại mà còn khẽ cười một tiếng: “Lát nữa xong rồi làm gì cũng được.”

Dáng người anh cao to, chân lại dài kẹp chặt lấy chân cô, hai tay đang chống ở bên người của cô, cái bóng phủ xuống gần như bao kín lấy cô ở bên dưới, bầu không khí dường như cũng tràn ngập trong hơi thở nam tính ngọt ngào phát ra từ cơ thể người đàn ông.

Gò má Ngọc Ly lại nóng thêm một tầng nữa, nhưng lát sau vẫn thấy anh không hề nhúc nhích, cô khó hiểu không biết người đàn ông này muốn làm cái gì, đáy lòng lại có chút sốt ruột.

"À, anh chưa ăn tối phải không?" Ngọc Ly ngượng ngùng hỏi.

Duy Hoàng cúi xuống chôn mặt vào hõm vai cô khẽ nói: “Anh cảm thấy có chút sợ hãi.”

Nghe vậy Ngọc Ly hơi kinh ngạc.

Giọng nói của anh lại vang lên: “Anh sợ, nếu như một lúc nào đấy lại không thể ở bên bảo vệ được em…”

“Em sẽ tự bảo vệ thật tốt bản thân. Chỉ cần anh an toàn, em sẽ an toàn.” Ngọc Ly chạm vào mái tóc mềm mại của anh, các ngón tay luồn vào trong đó nhẹ nhàng cử động.

“Anh hứa, chỉ cần anh còn thở, dù là một hơi tàn cũng sẽ bảo vệ em.” Duy Hoàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô nói từng từ.

Người đàn ông trước mặt này chính là người duy nhất Ngọc Ly tin tưởng kể từ nay về sau, người cô có thể dùng cả tính mạng để bảo vệ. Cô ngước mắt nhìn anh, ánh sáng dịu dàng từ ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, khiến gương mặt anh tuấn của anh được phủ lên một lớp ánh sáng mờ ảo.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Chưa bao giờ Ngọc Ly nghĩ tới lòng mình sẽ lại một lần nữa mở ra để tiếp nhận người khác, chỉ là, dù cho lựa chọn lần này có là sai lầm hay đúng đắn, cô vẫn nguyện tin tưởng vào anh.

Thực ra cô cũng không cảm thấy chuyện này cần phải tính toán nhiều đến vậy. Yêu một người sâu đậm thì sẽ chẳng cần nghĩ đến điều gì khác ngoài mong muốn người mình yêu được hạnh phúc. Mặc cho bản thân có chịu chút thiệt thòi, không thoải mái, cô vẫn chấp nhận được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-55-lieu-minh-bao-ve.html.]

Vậy nên ngay cả khi anh không nói ra những câu nói kia, cô cũng vẫn nguyện ý ở bên bảo vệ anh đến cùng.

Thế nhưng người đàn ông này... lại lo sợ cho sự an toàn của cô, lo bản thân không thể bảo vệ được cô…

Từ sâu trong lòng Ngọc Ly bỗng có một dòng nước ấm áp lặng yên chảy qua, làm ấm cả trái tim cô.

Ngọc Ly mỉm cười đáp: “Được.”

Duy Hoàng cong môi cười, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, cưng chiều nói: “Cảm ơn em!”

Hai người lập tức quấn lấy nhau chán chê mê mỏi từ sô pha, vào tới phòng tắm rồi ra tới giường ngủ cho đến khi mệt mỏi rồi mới chịu ôm nhau an tĩnh ngủ.

Ngọc Ly vừa ngủ sâu thì điện thoại của Duy Hoàng báo có tin nhắn. Đây là thiết bị thông tin theo kênh riêng của nhóm năm người bọn họ.

Trọng Đạt: [Mấy tên bị cậu hạ hôm nay là của tổ chức L. Trong mắt chúng đều có camera nhãn cầu.]

Duy Hoàng không hề ngạc nhiên hỏi lại: [Có tra ra được gì không?]

Trọng Đạt: [Cậu nên cẩn thận, có vẻ như chúng đã không chờ đợi được nữa rồi.]

Duy Hoàng: [Cậu tăng cường người bên chỗ cha mẹ tớ cứ nói rõ tình huống. Tớ cũng sẽ báo lại với họ.]

Trọng Đạt: [Có cần dùng tới người của Bá Tùng?]

Duy Hoàng: [Không, khi nào đến lúc quan trọng tớ sẽ gọi cậu ấy.]

Trọng Đạt: [Được rồi. Có vẻ như bọn chúng bắt đầu để ý tới vợ cậu.]

Duy Hoàng: [Ừ, tớ biết rồi. Thế nhé.]

Nghe được tin tức này, cả trái tim của anh như bị một bàn tay khổng lồ vô hình đang nắm chặt, gắt gao bóp lấy. Anh dùng sức cố gắng hít thở thật sâu mấy lần, mới có thể đè lại sự phẫn nộ đang tràn ngập ở trong lòng, trầm giọng nói:

"Chúng mày dám?"

“Đến một g.i.ế.c một, đến mười g.i.ế.c mười.”

“Không c.h.ế.t thì cũng thành phế nhân. Thử xem ai liều mạng hơn ai?”

Loading...