Cô vợ giả ngốc - Chương 54: Thần chết
Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:26
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đúng là g.i.ế.c người cướp của thật!” Duy Hoàng bật cười bước ra khỏi xe đi tới trước mặt đám người.
Anh chậm rãi cởi chiếc áo khoác gió mỏng trên người mình, hai tay cầm hai đầu vặn lại thành một đoạn giống như dây thừng.
Sáu gã đàn ông khinh thường cười nhạo một tiếng rồi cầm d.a.o găm lao tới.
Duy Hoàng né người tránh một tên đ.â.m từ phía trước đồng thời đá chân gạt qua mặt tên phía sau. Đoạn dây được tạo thành từ chiếc áo quấn lấy cổ tay của một tên bên phải giật mạnh.
Tiếng xương cổ tay gẫy vang lên cùng tiếng gào đau đớn của gã đàn ông. Những tên còn lại thấy vậy càng hung hăng nắm chắc d.a.o găm đồng loạt xông lên.
Bóng dáng Duy Hoàng tựa như con báo hoang mềm dẻo tránh thoát những nhát d.a.o chí mạng, luồn lách qua năm tên sát thủ liên tục tung ra từng món đòn hiểm.
Chiếc áo trên tay Duy Hoàng lúc cứng lúc mềm linh hoạt quất lên thân thể của kẻ địch, đánh mạnh vào những vị trí trọng yếu khiến chúng phải khóc cha gọi mẹ.
Trần đời chưa bao giờ mấy tên này lại gặp một đối thủ khó nhằn như thế!
Lúc này chỉ còn lại ba tên chia ra ba góc bước xoay tròn xung quanh Duy Hoàng. Anh đứng bất động ở vị trí trung tâm, mắt không thèm đảo tai lắng nghe tiếng gió.
Bất chợt, một sự rung động rất nhanh từ phía sau đánh úp tới, với tốc độ này hoàn toàn có thể hạ gục được đối thủ hạng A trên sàn đấu địa ngục.
Duy Hoàng nhếch miệng cười, nhún chân nhảy lên cao. Tên vừa lao lên tấn công cùng hai tên khác sững sờ. Trong đầu chỉ kịp hiện ra một câu hỏi: [Con người có thể nhảy được như thế hay sao???]
“Phập!” Tiếng d.a.o găm cắm vào da thịt.
Duy Hoàng nhảy lên cao lộn người xoay một vòng trên không trung đạp vào vách tường của ngõ nhỏ thoát khỏi vị trí trung tâm.
Lúc này, tên vừa phát động công kích anh cũng đang trợn mắt ngây ngốc nhìn con d.a.o trên tay mình vừa cắm thẳng vào bụng của đàn em. Gã ta giận dữ rít lên: “Đệt! Thằng chó!”
Trời đã tối hẳn, cuối Thu nên giờ này sương và gió cũng có chút lạnh.
Vậy mà trên cơ thể những người ở đây ai nấy đều đang vã mồ hôi, từng giọt từng giọt túa ra như tắm.
Hai gã đàn ông lau bàn tay dính nhớp vào áo, cầm chắc d.a.o găm, ánh mắt ngoan lệ từng bước áp sát muồn dồn Duy Hoàng vào góc tường.
Anh nhếch miệng, đứng dựa luôn lưng vào tường lười biếng hỏi: “Ai sai các người tới?”
“Thần chết!” Gã cầm đầu nhổ ra một bãi nước miếng căm tức nói.
“Ha ha ha! Thần chết? Đấng cứu thế sao?” Duy Hoàng mỉa mai, nhìn thẳng vào mắt gã như đang muốn thông qua gã nói với người phía sau màn hình camera: “Cho dù thần c.h.ế.t đích thân tới cũng không dọa được tao!”
Lời vừa dứt, thân thể Duy Hoàng cũng đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn hai gã đàn ông. Cơ thể anh như hoà vào bóng tối của con ngõ nhỏ loáng một cái xuất hiện phía sau lưng bọn chúng.
“Ở đây!” Giọng nói bất ngờ vang lên. Hai gã đàn ông quay phắt người lại đồng thời vung d.a.o tấn công.
Ánh sao sáng loáng loé lên rồi đột nhiên biến mất. Chiếc áo trong tay Duy Hoàng quấn lấy cổ tay của bọn chúng rồi vặn ngược ra sau.
“Rắc!” Nguyên cả hai cánh tay bị cố định tại một chỗ cùng gãy.
Một tiếng rên cũng không cất nên nổi sau cú bồi đạp thẳng vào thái dương của Duy Hoàng.
Cả sáu tên đều bị hạ gục.
Nhìn tất cả bọn chúng nằm ngổn ngang rên la trên mặt đất, Duy Hoàng ném chiếc áo đầy m.á.u sang một bên, rút điện thoại ra gọi cho Trọng Đạt tới giúp mình xử lý.
“Cậu bị thương?” Trọng Đạt cho người lôi mấy tên kia đi rồi xử lý hiện trường.
“Tớ không sao, sượt qua da một chút thôi.” Duy Hoàng cười khổ, nói nhỏ: “Chúng là hướng tới món đồ cổ năm xưa ông lão đưa cho tớ mà tới.”
Trong Đạt giật mình, anh ấy liếc nhìn xung quanh rồi hắng giọng: “Cậu về trước đi, tớ sẽ xử lý.”
Duy Hoàng hiểu ý gật đầu rồi ra xe, chiếc hộp gỗ đã biến mất, khóe môi anh hiện lên một nụ cười giễu cợt rồi nhanh chóng trở về.
Lúc này phòng khách không có ai, Duy Hoàng đi thẳng lên phòng mình nhẹ nhàng mở cửa. Ngọc Ly đang ngồi xem phim trên sô pha, có vẻ rất nhập tâm.
Anh đi tới bất ngờ choàng tay ôm lấy cô từ phía sau.
Phim đang chiếu tới đoạn nhân vật chính đi vào nhà hoang gặp ma, đột nhiên Ngọc Ly cảm thấy sau lưng ấm áp, cả người đều bị một vòng tay ôm thật chặt lập tức có chút giật mình.
Cô xoay người hét lên một tiếng.
Đập vào mắt cô là gương mặt anh tuấn đang mỉm cười của người đàn ông.
“Võ Duy Hoàng!” Ngọc Ly gằn giọng quát lên, cô trộm thở phào nhẹ nhõm, sau đó dở khóc dở cười trách móc: “Anh về sao không “chít” lên một tiếng? Dọa c.h.ế.t em rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-54-than-chet.html.]
Vừa nói Ngọc Ly vừa đưa tay vỗ liên tục lên n.g.ự.c mình ra vẻ rất sợ hãi.
Bộ quần áo cô mặc ở nhà hôm nay là loại có cổ áo hình chữ V khoét sâu, có chút rộng rãi, chỉ cần Ngọc Ly hơi cúi đầu thôi là xương quai xanh tinh xảo lấp ló ở trên trong sẽ hiện ra.
Đôi mắt của Võ Duy Hoàng đột nhiên trở nên tối tăm, anh không nói lời nào lập tức cúi đầu ngậm lấy môi cô tham lam cắn mút. Bàn tay cũng không an phận lang thang đi tới vài chỗ khác.
Bầu không khí nhanh chóng bị cuốn theo sự nóng bỏng có phần đường đột dồn dập khiến nhịp hô hấp của hai người đều trở nên vội vã.
Đôi môi ướt át của người đàn ông còn rê lên gò má, lông mi và mắt. Không bỏ qua dù chỉ là một mi li mét trên gương mặt người phụ nữ.
Sự nhiệt tình đột ngột của Duy Hoàng làm cho Ngọc Ly có chút kinh ngạc chưa kịp phản ứng, hoàn toàn bị động tiếp nhận.
Duy Hoàng vắt chân trượt người ngồi vào ghế sô pha, thân thể mảnh mai của Ngọc Ly đã được anh ôm gọn vào trong lồng ngực, khóa chặt lại, giam hãm ở giữa cơ thể rắn chắc của mình và mặt ghế êm ái. Người phụ nữ này chỉ thuộc về riêng anh, từ trong ra ngoài đều là của anh, mặc cho anh chiếm lấy.
Duy Hoàng hôn một lúc lâu mới chịu buông cô ra, chạm trán của mình vào trán cô, nở một nụ cười trầm thấp. “Ngọc Ly, anh yêu em.”
Ngọc Ly vội hít thở mấy hơi, lúc nhịp thở trở lại bình thường bỗng thấy có chút khó hiểu, cô cau mày hỏi: "Anh sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Ngọc Ly nhạy cảm nhận ra hôm nay Duy Hoàng có chút không bình thường.
Cảm xúc có gì đó như là chênh vênh?
Bỗng nhiên bàn tay cô đặt trên lưng anh chạm phải một thứ dính ướt, chóp mũi nhạy cảm cũng ngửi thấy mùi tanh đặc trưng của máu.
Bàn tay nhỏ đột nhiên đẩy mạnh người đàn ông ra, giận dữ quát lên: “Duy Hoàng, c.h.ế.t tiệt anh bị thương?”
“Vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại.” Duy Hoàng ngồi dậy mỉm cười kéo tay cô ôm vào lòng.
Ngọc Ly vỗ mạnh vào n.g.ự.c anh: “Bỏ em ra, cởi quần áo để em xem anh bị thương ở đâu?”
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh nghịch kiểu gì mà để cho mình bị thương?”
Duy Hoàng mỉm cười, đưa tay vén lại lọn tóc rơi xuống vào bên tai của cô, nói khẽ: "Em muốn kiểm tra vết thương của anh?"
Giọng nói trầm thấp mang theo tia dụ hoặc khiến Ngọc Ly kinh ngạc.
Mắt chớp, chớp, lại chớp!!! Cô vừa nói gì đó sai hay sao? Ngữ điệu này là ý làm sao?
Giờ nào rồi mà anh còn làm ra cái bộ dạng đấy hả?
Cặp mắt to tròn đen láy chuyển động nhìn thẳng vào mắt anh ra lệnh: "Cởi mau?"
"Được, được." Duy Hoàng thích thú cười, buông cô ra rồi chậm chạp cuộn chiếc áo phông màu đen trên người mình lên phía trên.
“Nhanh nhanh em xem xem nào!” Ngọc Ly thúc giục. Cô nhìn bàn tay đầy m.á.u của mình mà có chút gấp gáp.
Áo vừa cởi, nửa thân trên hoàn mỹ của người đàn ông hiện ra, đẹp đến khiến người khác cũng muốn phạm tội.
Cô lắc đầu gạt mạnh ý nghĩ không đứng đắn ra rồi nghiêm túc quan sát.
Có một vết thương do bị d.a.o c.h.é.m sượt qua ngang lưng dài tầm bảy xăng ti mét, m.á.u đã ngừng chảy, không sâu lắm nhưng cần phải khử trùng.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Đối với những người như bọn họ đúng là không đáng để ý, chỉ là nhìn thấy người mình yêu đổ máu, lòng vẫn có chút đau.
"Anh đánh nhau với ai?" Ngọc Ly cau mày hỏi.
Duy Hoàng móc từ trong túi quần ra một mảnh hắc ngọc, không hề giấu diếm mà nói: “Năm xưa anh được người ta đưa cho một mảnh, hôm nay nhận được tin tức, anh lại mua thêm một mảnh nữa.”
“Nó có ý nghĩa gì sao?” Ngọc Ly cầm lấy xem không hiểu thắc mắc, “Chẳng phải chỉ là một mảnh ngọc đen khắc hoa văn thôi sao?”
Duy Hoàng đứng dậy đi tới bên giường ngủ ấn tay vào cạnh vách tường, một hốc nhỏ bị đẩy ra, anh cầm mảnh hắc ngọc ở trong đó lên đi về phía Ngọc Ly. “Người đưa hắc ngọc cho anh có nói, nó chính là chìa khóa mở cửa lăng mộ đế vương. Sau này ông ấy bị giết, những người biết đến sự tồn tại của lăng mộ đế vương này rất ít. Đây là hai trong số bốn mảnh ghép.”
Nói rồi anh đặt hai mảnh hắc ngọc cạnh nhau, nó tạo ra một hình bán nguyệt hoàn hảo.
“Sao anh biết kẻ tấn công mình ngày hôm nay là vì nó?” Ngọc Ly khó hiểu hỏi.
“Ngoại trừ bọn chúng, làm gì có kẻ nào dám động vào anh và người nhà họ Võ?” Duy Hoàng nhếch miệng cười.
“Tổ chức L?” Ngọc Ly trầm giọng.
“Sau vụ những nhà khoa học và khảo cổ làm về dự án lăng mộ đế vương bị sát hại, tổ chức L mới ra đời. Người đứng sau nắm giữ quyền lực trong bộ chính trị, một tay che trời, vậy nên nhân chứng cuối cùng vẫn bị g.i.ế.c để bịt đầu mối.” Duy Hoàng dựa vào vai cô than thở: “Vậy nên vợ phải bảo vệ chồng nhé! Chồng chính là viên ngọc mong manh dễ vỡ lắm đấy! Lại còn đang bị nhòm ngó nữa.”