Cô vợ giả ngốc - Chương 53: Manh mối về chiếc chìa khoá

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại một cửa hàng nhỏ nằm trong con ngõ tối tăm của ngoại thành.

Duy Hoàng đang cầm chén trà màu da lươn đưa lên chóp mũi hít một hơi thật sâu. Hương trà sen dịu nhẹ bay vào khiến tâm tịnh lòng cũng yên.

Mắt anh lim dim như đang trầm ngâm suy nghĩ về một chuyện gì đó không liên quan tới thực tại.

Ông cụ ngồi đối diện có nước da đen nhẻm nhăn nheo, mái tóc bạc trắng như cước nhưng đôi mắt lại sáng quắc y hệt ánh sao trời.

Bên cạnh ông ta là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ lạnh nhạt đang ung dung uống trà.

Cả ba người đều im lặng ngầm chờ đợi quyết định của đối phương.

Trước mặt bọn họ là vài món đồ cổ vừa mới được đưa ra từ dưới mộ; trên bề mặt của chúng vẫn còn bám nguyên đất cát và lớp bụi dày của thời gian, món nào món nấy đều toát ra hơi thở vô cùng quỷ dị, hòa lẫn mùi tanh của bùn.

“Cậu Hoàng, cậu nói xem mấy món này có phải là báu vật không?” Ông cụ tóc bạc có bẻ hơi lo lắng nhỏ giọng hỏi.

Chẳng nhẽ vận may của ông ta hôm nay không có? Cậu Hoàng lại ắng tiếng như thế?

“Ông bị lừa rồi mấy món này đều là đồ tùy táng mới được chôn xuống đất khoảng vài chục năm thôi, mặc dù có nhiễm tử khí nhưng giá trị khảo cổ không cao.” Duy Hoàng chậm rãi nói. Anh đặt chén trà xuống bàn rồi nhún vai tỏ ý luyến tiếc.

Ông cụ sửng sốt, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo: "Cậu có nhầm lẫn gì không? Người của tôi nói rõ, mộ đạo này hoàn toàn mới chưa hề có dấu hiệu xâm phạm, số lượng đồ chôn theo cũng rất lớn. Qua quan sát kết cấu còn có thể khẳng định đây là mộ phần của một vị tướng quân thời T."

“Vậy thì những món đồ này là… mà thôi, ông nên tham khảo thêm vài người khác. Cũng có thể cách nhận diện của tôi bị sai lệch. Tôi chỉ xem xét về hình dáng, kỹ thuật tạo ra loại hoa văn của chúng chính là vào thời kỳ cận đại.” Anh vẫn giữ vững quan điểm của mình về bộ đồ gốm sứ trước mặt.

Lúc này người đàn ông trung tuổi mới cảm thấy Duy Hoàng cũng không phải là một người trẻ tuổi tay mơ dễ bị qua mặt, ông ta hắng giọng lên tiếng: “Tôi còn vài món khác, cậu xem thử thế nào.”

Nói rồi ông ta nhấc bên cạnh lên một chiếc hộp gỗ màu đen, hộp vừa mở, bên trong đã toát ra một mùi hương thảo mộc quen thuộc. Đây chính xác là thứ được lấy từ bên trong quan tài của người chết.

Nhận thấy được sự hứng thú của Duy Hoàng, ông cụ tóc trắng lập tức hỏi: "Tôi nói chứ ông bạn, mấy món đồ này của ông lấy ở đây ra vậy? Cũng giấu kỹ quá nhỉ!”

Người đàn ông trung niên dửng dưng đáp lại: “Nguyên tắc trong nghề chẳng lẽ ông đã quên?”

Ông cụ bực bội: "Ôi! Tôi biết rồi, hai người cứ tiếp tục đi!"

Người đàn ông trung tuổi liếc mắt nhìn sang rồi cầm mảnh vải nhung màu đỏ trải lên chỗ mặt bàn còn trống. Sau đó dùng hai tay cẩn thận nhặt từng món đồ đặt ra, hầu hết chúng là đồ trang sức bằng ngọc dành cho nữ.

"Chủ nhân của những món đồ này là một phi tần được sủng ái, số lượng cũng như chất lượng đều cao hơn hẳn những nơi mà người của tôi từng tới!" Người đàn ông tự hào nói, ngữ điệu gấp gáp hồi hộp.

Duy Hoàng chỉ cần nhìn liếc qua là đã thấy được thứ mình cần, anh thản nhiên cầm một chiếc vòng bạch ngọc lên soi dưới ánh đèn laze cầm tay.

“Quả là đồ thượng hạng, chất ngọc trong, sáng, đường vân rất nét, không chứa tạp chất, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng đã thấy độ hoàn hảo.” Duy Hoàng không tiếc lời khen ngợi.

"Ôi... Nói như vậy, cậu sẽ lấy nó chứ?" Người đàn ông trung tuổi sung sướng reo lên, ánh mắt lấp lánh ngập tràn hy vọng.

Phải biết trong giới sưu tầm đồ cổ ngầm, Duy Hoàng chính là người vung tay chi bạo nhất mà bọn họ biết. Chỉ cần là thứ cậu ta thích, giá đưa ra không bao giờ khiến bọn họ phải tiếc nuối.

“Lấy, cả mấy món linh tinh kia nữa.” Duy Hoàng gật đầu thờ ơ nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-53-manh-moi-ve-chiec-chia-khoa.html.]

Người đàn ông trung niên thấy vậy mặt mày lập tức hớn hở, nhanh chóng nhặt tất cả bỏ lại trong hộp gỗ rồi “xoạt” một cái đẩy sang. Vốn dĩ ông ta chỉ hy vọng bán được chiếc vòng, nào ngờ mấy mảnh vỡ linh tinh kia cũng hợp mắt thần tài, vì sợ Duy Hoàng đổi ý nên đã nhanh chóng đồng ý.

Ông cụ tóc trắng liếc nhìn Duy Hoàng, trong mắt ông ta hiện lên tia tiếc nuối, vậy là hôm nay ông ta đã không gặp may. Trở về phải dạy dỗ lại đám nhãi con ở nhà mới được.

Duy Hoàng chuyển khoản hoàn thành giao dịch rồi nhanh chóng đứng lên muốn ra về. Chiếc vòng ngọc kia đối với anh chẳng hề có giá trị. Cái anh nhắm tới chính là một mảnh hắc ngọc vỡ nằm trong số đó.

Nó là một phần tư của mảnh hoàn chỉnh hình tròn. Đặt nó một mình, chính là hình khắc hoa văn con rùa. Nét khắc tinh xảo sinh động đến từng chi tiết. Ai chỉ nhìn qua mà không biết nó nằm trong tổng thể tứ linh, hẳn sẽ nghĩ nó là khuyết học không có giá trị.

Nhưng Duy Hoàng thì khác, anh từng được cho một mảnh y hệt vậy, khắc hoa văn rồng.

Chuyện này bắt nguồn từ nhiều năm trước.

Trong một lần thực hiện nhiệm vụ tốt nghiệp khóa huấn luyện điệp vụ nhí của Bela. Nhóm người Duy Hoàng có nhiệm vụ bảo vệ một nhân chứng.

Đây là một ông cụ lớn tuổi. Ông ta chính là nhân chứng của vụ g.i.ế.c người hàng loạt có liên quan đến một di tích khảo cổ nghe nói là mộ đế vương.

Kẻ g.i.ế.c người đã ra tay tàn sát tất cả hai mươi nhà khảo cổ và khoa học trong đoàn đó để cướp đi chìa khóa vào lăng mộ. Chuyện này sau khi hết thời gian bảo vệ Duy Hoàng đã được ông cụ bí mật truyền lại, và còn đưa cho anh một mảnh ngọc vỡ của chiếc chìa khóa.

Sau này ông cụ cũng bị sát hại.

Bao năm qua, Duy Hoàng vẫn luôn để ý tới những chuyện này, nhưng tuyệt nhiên trong giới khảo cổ không hề nghe thấy ai nhắc tới lăng mộ đế vương đầy bí ẩn kia nữa.

Nhưng trong lòng anh tự biết rõ, kẻ kia cũng còn đang truy tìm những mảnh chìa khóa còn sót lại.

Mà trong tay anh, thêm mảnh này nữa là hiện đang nắm giữ hai mảnh.

Duy Hoàng có một linh cảm rất táo bạo, kẻ đứng sau tổ chức L nhắm đến anh, nhiều khả năng do muốn thăm dò về chuyện này.

Thấy thần tài không có ý định ở lại lâu hơn, ông cụ và người đàn ông trung tuổi cũng không nài kéo mua thêm gì nữa, lập tức đứng dậy đi tiễn anh ra cửa.

Vừa rời khỏi cửa hàng nhỏ, Duy Hoàng đã thấy có người bám theo mình. Anh nhanh tay nhặt mảnh ngọc vỡ cất vào trong người rồi đặt hộp gỗ vào trong balo đeo lên vai khởi động xe phóng đi.

Chiếc ducati vượt qua ánh chiều tà phóng về hướng trung tâm thành phố, đi ngang qua vài con ngõ nhỏ chợt dừng lại.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Ngay lập tức ba chiếc xe phân khối lớn lập tức tạt vào vây lấy anh.

“Cướp sao?” Duy Hoàng lạnh giọng lên tiếng.

“Cướp của g.i.ế.c người.” Một tên trong số đó nham hiểm cười đáp lại, giọng nói ẩn sau chiếc mũ bảo hiểm cố ý biến đổi không nghe rõ là già hay trẻ, nhưng dáng vẻ chắc phải tầm ngoài bốn mươi tuổi.

Tên cầm đầu vừa dứt lời năm tên còn lại cũng bước tới, trên tay ánh lên lưỡi d.a.o sắc lạnh.

Loading...