Cô vợ giả ngốc - Chương 52: Thói quen chỉ tin tưởng vào chính mình.

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đọc qua toàn bộ những thông tin về bác sĩ tâm lý kia, Ngọc Ly đã có thể đoán được mười mươi Ngọc Hà đã bị bọn họ tẩy não. Còn mục đích là gì? Có thành công hay không, chỉ có bọn chúng và Ngọc Hà mới biết rõ được.

“Nếu mục tiêu của cô ấy là anh hoặc em, em sẽ làm gì?” Duy Hoàng hỏi nhỏ.

Trong thoáng chốc, Ngọc Ly không dám đối mặt với vấn đề mà Duy Hoàng vừa đưa ra. Cô áy náy nghiêng đầu nhìn vào mắt anh thì thầm: “Bản chất Ngọc Hà không xấu, cô ấy tốt đẹp hơn em vạn lần. Em không muốn cô ấy bị lợi dụng.”

Duy Hoàng mỉm cười nhìn người trong lòng mình đang ỉu xìu giống như một đứa trẻ mắc lỗi. “Được rồi, vậy chúng ta cẩn thận một chút là được, cùng chờ xem bọn chúng sẽ giở trò gì.”

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Ngọc Ly tức giận nói: “Được! Trở về đi! Xem Ngọc Hà ở nhà như thế nào, bọn chúng dám làm như vậy với cô ấy…”

“Em quan tâm cô ta hơn anh!” Duy Hoàng tỏ vẻ buồn bã cắt ngang lời cô.

Ngọc Ly trợn mắt hỏi: “Vậy công việc của anh thế nào rồi, mọi việc vẫn tốt chứ? Anh có mệt không, nếu mệt thì ngủ một giấc đi tối hãy về nhà.”

Quan tâm rồi nhé!

Đường đường là một người đàn ông lại đi ghen tị với một cô gái, tôn nghiêm của anh đâu rồi? Sự tự tin của anh đặt ở đâu?

Duy Hoàng nghiêng người kê miệng vào vành tai cô cắn nhẹ một cái, đầu lưỡi mềm mại của anh quét vào bên trong làm Ngọc Ly rùng mình hơi run lên.

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên như đe dọa: “Cô ấy cũng chỉ là chị gái song sinh của thân thể này. Nếu dám làm hại em, anh sẽ không tha thứ!”

Ngọc Ly hiểu ý tứ của Duy Hoàng, cô vòng tay xoay người ôm lấy cổ anh, mắt đối mắt tự tin nói: “Anh, cho dù mục đích của bọn chúng là gì, muốn Ngọc Hà làm gì. Em cũng sẽ đập tan mọi âm mưu bẩn thỉu đấy.”

Sao có thể để chúng coi Ngọc Hà như con rối mà dắt mũi cơ chứ? Trực giác của phụ nữ mách bảo cô rằng, Ngọc Hà là thực lòng yêu thương và đối tốt với Ngọc Ly. Cô ấy sẵn sàng vì em gái mà hy sinh cả bản thân mình, người như vậy xứng đáng được cô trân trọng.

Duy Hoàng đặt tay sau đầu người phụ nữ trước mắt, ngón tay anh khẽ vuốt ve cái gáy thon gầy của cô dặn dò thêm: “Dù sao cũng nên cẩn trọng, chúng ta có cần cho cô ấy đi gặp một bác sĩ tâm lý khác không, anh sẽ sắp xếp.”

“Không cần, tần suất thôi miên dày đặc như thế này, những thông tin bị chồng chéo lên nhau… rất có thể sẽ bị hủy do cơ chế tự bảo vệ của não bộ, thông tin dư thừa tự khắc sẽ bị loại bỏ. Chờ một thời gian nữa quan sát phản ứng của Ngọc Hà.” Ngọc Ly híp mắt nói.

Thôi miên thay đổi ký ức là một quá trình trong nhiều năm nhiều tháng, đâu phải vài tuần, đám người này là quá tự tin hay là nóng vội nên lú lẫn?

Duy Hoàng gật đầu thản nhiên nói: “Để một người giống hệt mình ngay gần chồng em không thấy lo lắng chút nào hay sao?”

“Anh nghĩ rằng em có nên lo lắng không?” Ngọc Ly hỏi ngược lại.

“...” Tự đào hố chôn mình?

“Không... không cần lo lắng! Tuyệt đối không cần, ngoài vợ của mình ra anh sẽ không thèm liếc nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác, cho dù tướng mạo có giống hệt đi chăng nữa!” Ánh mắt Duy Hoàng hiện lên vẻ bối rối.

“Giống nhau như thế, anh vẫn nhận ra được vợ mình?”

Nếu Ngọc Hà cố ý ăn mặc, đầu tóc giống hệt Ngọc Ly thì sao?

Duy Hoàng khẳng định chắc chắn nói: “Người khác có thể không phân biệt được, nhưng anh chỉ cần lướt qua là đã có thể biết!”

“Anh cần gì phải căng thẳng như thế, em hỏi vậy thôi, ai bảo anh khơi ra. Ngọc Hà chắc phải một hai năm nữa tóc mới dài bằng em được nhỉ?” Ngọc Ly cong môi cười châm chọc.

“Khí chất hai người không giống nhau.” Duy Hoàng bổ sung.

“Ừ thì trước kia cái mặt em ngốc nghếch rõ ràng như vậy.” Ngọc Ly cũng không để ý ném thêm một câu.

Duy Hoàng đột nhiên trầm trọng nói: “Anh đã từng bị vẻ ngốc nghếch đó lừa, nhưng anh có thể lấy tôn nghiêm của một người đàn ông ra để thề! Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể nhận nhầm vợ được!”

Ngọc Ly phiền muộn, nhìn chằm chằm vào Duy Hoàng. Tôn nghiêm? Anh ta có tôn nghiêm à? Cứ nhớ đến cái vẻ xoắn suýt của anh, cô còn chưa hết buồn cười đâu.

Sau đó rất nhanh cô lại khôi phục lại phong thái tự nhiên nói: “Em tin anh!”

Duy Hoàng đột nhiên lúng túng gãi gãi đầu: “Chiều nay anh còn có việc cần làm, em cứ về nhà trước đi nhé!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-52-thoi-quen-chi-tin-tuong-vao-chinh-minh.html.]

Ngọc Ly sửng sốt: “Không phải nói cùng về sao, chuyện kia của anh tiến triển đến đâu rồi?”

“Trong Đạt nói, với những chứng cứ thu thập được tại nông trại, đám người kia chỉ bị xử lý về hành vi lừa đạt chiếm đoạt tài sản, dụ dỗ lôi kéo người khác phạm tội. Tính ra không quá nghiêm trọng. Toàn bộ chứng cứ về người đứng sau L đều bị đứt, lặn mất tăm.” Duy Hoàng cau mày nói.

“Rồi chúng sẽ phải chồi lên thôi! Anh cho người bám sát Tuấn Kiệt, rất có thể sẽ tra ra manh mối của Lyan đấy.” Ngọc Ly lạnh mặt nói.

Duy Hoàng nghiền ngẫm nhìn Ngọc Ly rồi cẩn thận hỏi: “Tuấn Kiệt và Lyan có quan hệ gì?”

“Người tình của nhau.” Ngọc Ly cười mỉa mai.

“Thằng đấy nó còn giữ xác của em kìa?” Duy Hoàng giận dữ gầm lên.

Ngọc Ly bị tiếng gầm của anh làm cho giật mình, cô nhấc m.ô.n.g lên ngồi vào mặt bàn khoanh tay trước n.g.ự.c nhìn lại: “Em cũng không rõ. Vậy nên anh mau mau mà mang xác em về, đề phòng ngày nào đó em mở mắt ra đã ở chỗ khác.”

Cô bỏ lại một câu rồi ngả người xoay chân đảo sang phía bên kia chiếc bàn đi nhanh ra cửa, “Em về đây!”

Sắc mặt Duy Hoàng tái đi, nếu như lúc này có thể, anh sẽ cầm d.a.o đi tới đó đ.â.m lại một nhát trúng tim gã đàn ông kia để bào thù cho cô.

Đúng lúc này chuông điện thoại của Duy Hoàng vang lên, anh nhìn lướt qua rồi nhanh chóng bắt máy, không biết người bên kia nói gì, sắc mặt Duy Hoàng bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo, anh chỉ cười một tiếng đáp lại rồi cũng rời khỏi văn phòng theo một cầu thang khác rời khỏi Song Thiên.

Ngọc Ly trở về biệt thự nhà họ Võ, lúc này Ngọc Hà đang ngồi trong phòng ăn. Cô đứng ở cửa nhìn vào dáng vẻ mong manh của cô ấy có chút đau lòng.

“Về rồi sao không vào, đứng đó nhìn chị làm gì?” Ngọc Hà đột nhiên quay người lại lên tiếng.

Ngọc Ly nhìn thoáng qua đôi mắt xinh đẹp kia của Ngọc Hà, khẽ chớp mắt một cái, vào cái khoảnh khắc vừa xong dường như cô đã sinh ra loại ảo giác rằng Ngọc Hà biết rõ cô là ai, thậm chí hiểu cô đang nghĩ gì.

Ngọc Ly cười nhạt đáp lại: “Chị ăn xong chưa, em có chuyện muốn hỏi!”

Ngọc Hà khựng lại vài giây: “Ờ... chờ chị một lát!”

“Em lên phòng trước, chị cứ từ từ ăn nhé!” Ngọc Ly mỉm cười rồi bước lên lầu.

Ngọc Hà buông đũa xuống, cau mày nhìn theo, sau đó cầm cốc nước lọc bên cạnh lên uống từng ngụm nhỏ miệng lẩm bẩm: “Em phát hiện ra chuyện gì sao?”

Khi Ngọc Hà lên tới nơi Ngọc Ly đã thay một bộ quần áo mặc nhà thoải mái nằm trên sô pha trong phòng xem tin tức giải trí rồi. Cô ấy nhẹ nhàng đi tới ngồi sang vị trí đối diện lên tiếng: “Có chuyện gì muốn nói với chị?”

Ngọc Ly nhìn thái độ bình tĩnh của Ngọc Hà cũng thoáng qua chút kinh ngạc, cô ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt Ngọc Hà nghiêm túc hỏi: “Nói xem mục đích chính chị tới đây là gì?”

“Khôi phục trí nhớ!” Ngọc Hà thản nhiên đáp.

“Chúng ta là song sinh, em cảm nhận được chị đang nói dối đấy!” Ngọc Ly vờ vịt nói, thực ra liên hệ song sinh này cô còn chẳng biết nó tồn tại kiểu gì ngoài hai cái xác giống hệt nhau.

Ngọc Hà trầm ngâm không trả lời.

Ánh mắt Ngọc Ly tựa lưỡi d.a.o nhìn lại rồi hỏi tiếp: “Chị không mất trí nhớ, có phải không?”

Ngọc Hà khiếp sợ nhìn lại, khí thế tỏa ra từ trên người Ngọc Ly hoàn toàn không giống với đứa em ngốc của cô ấy.

“Chị là người của L?” Ngọc Ly thở dài hỏi tiếp một câu.

Ngọc Hà càng thêm khiếp sợ. Mặc dù cô ấy đã cố tỏ ra trấn tĩnh nhưng sự căng thẳng của cơ thể không hề qua được mắt Ngọc Ly.

“Chị không muốn nói cũng không sao. Nhưng trên đời này, người duy nhất của nhà họ Trần em không muốn bị tổn thương chính là chị.” Ngọc Ly đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếng đóng cửa vang lên như một hiệu lệnh cho những giọt nước mắt của Ngọc Hà tí tách rơi xuống.

Một hồi lâu sau giọng nói rất khẽ mới vang lên: “Tin tưởng chị, chị sẽ bảo vệ em!”

Ngọc Ly đứng dựa lưng vào cánh cửa, lúc này mới nhẹ nhàng bước đi. Không phải cô không tin Ngọc Hà, mà là trước nay cô vốn dĩ vẫn có thói quen chỉ tin tưởng vào chính mình.

Loading...