Cùng lúc đó, trong phòng bệnh VIP của một bệnh viện tư nhân cỡ lớn, Phan Mỹ Linh thứ ba mươi chín gọi điện thoại cho Mã Bình Chí.
mà vẫn giống ba mươi tám , điện thoại di động của Mã Bình Chí vẫn như cũ ở trong trạng thái máy.
Phan Mỹ Linh ném điện thoại lên bàn, trong lòng vội hoảng.
Lúc bác sĩ gia đình khi nhận điện thoại của bà thì nhanh chóng chạy tới. ông thấy cổ tay Hứa Tiểu Kỳ thì sắc mặt lập tức đổi, tình huống của cô nhất định mau chóng tiến hành phẫu thuật.
Tuy rằng trong lòng Phan Mỹ Linh băn khoăn, nhưng cũng cách nào trơ mắt con gái trở nên tàn phế, chỉ thể lập tức đưa nó bệnh viện.
Ai ngờ phẫu thuật thì thất bại.
Bác sĩ , xương tay của Hứa Tiểu Kỳ vỡ thành nhiều mảnh, hơn nữa kịp chạy chữa, làm chậm trễ vết thương, thật sự là cách nào phục hồi như cũ.
Phan Mỹ Linh thể chấp nhận sự thật , cho nên mới điên cuồng gọi điện thoại cho Mã Bình Chí, hy vọng ông thể cứu con gái .
Mã đại sư cũng làm gì, vẫn điện thoại....
Trong lòng Phan Mỹ Linh khó chịu như lửa thiêu, Hứa Tiểu Kỳ giường bệnh sắc mặt trắng bệch, khóe mắt tràn đầy nước mắt, trái tim càng thắt chặt hơn.
Tuy nhiên bà tận mắt chứng kiến qua bản lĩnh của Mã Bình Chí, bà tin tưởng đối phương nhất định biện pháp chữa khỏi tay con gái của . Về phần chuyện điện thoại... Người danh tiếng đều bận rộn, đôi khi để ý đến điện thoại di động cũng là chuyện bình thường, chờ đại sư hết bận thấy cuộc gọi nhỡ, hẳn là sẽ gọi cho bà .
Tự an ủi một hồi, trong lòng Phan Mỹ Linh rốt cuộc cũng còn lo lắng quá nhiều.
“Nhược Nhược!”
Lúc cha của Trần Tuyết Nhược là Trần Kiện Vân chạy tới, Phan Mỹ Linh vội vàng hồn lên: "Kiện Vân, ông cuối cùng cũng tới…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-tin-ta-an-thit-nguoi-khong/chuong-9-4.html.]
“Nhược Nhược thế nào? Bác sĩ thế nào?”
Trần Kiện Vân năm nay bốn mươi lăm tuổi, tướng mạo bình thường tính là tuấn, nhưng dáng bảo trì tệ, thoạt trẻ hơn so với cùng lứa tuổi, tràn ngập mị lực của một đàn ông thành thục. Tính tình ông nghiêm túc nội liễm, mặc kệ ở công ty là ở nhà đều ít khi lộ ngoài cảm xúc. lúc “con gái” giường bệnh sắc mặt tái nhợt, còn đang hôn mê, cái đàn ông gọi đùa là "Thiết lão bản" cũng sắc mặt xanh trắng, đầu đầy mồ hôi, còn dáng vẻ của sĩ thành công nữa: "Chuyện thế nào, sự việc phát sinh như thế nào? Rốt cuộc là ai làm Nhược Nhược thương”
"Cụ thể xảy chuyện gì em cũng , đứa bé khi xảy chuyện vẫn luôn . Về phần bác sĩ... bác sĩ vết thương của con bé quá nghiêm trọng, về ... về sợ là..."
Phan Mỹ Linh nào dám thật, cúi đầu nghẹn ngào.
Trần Kiện Vân lúc cũng tâm tư để ý những chuyện , ông bước nhanh đến bên giường bệnh, hai tay nắm thật chặt lên : "Tôi tin y học hiện đại phát triển như mà thể cứu Nhược Nhược..."
Còn xong, Hứa Tiểu Kỳ tỉnh.
Trần Kiện Vân đột nhiên dừng , theo bản năng hạ thấp giọng: “Nhược Nhược? Con tỉnh ?”
“Cha...” Hứa Tiểu Kỳ thấy ông , nước mắt liền chảy .
Trần Kiện Vân đau lòng, cẩn thận cầm lấy tay trái thương của cô : "Đừng sợ, cha ở đây.”
Ông thể thêm lời nào dịu dàng trấn an, chỉ thể ngừng cam đoan: "Cha nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi cho con, cho dù tốn bao nhiêu tiền, trả bao nhiêu tiền, cha cũng sẽ từ bỏ."
Hứa Tiểu Kỳ lớn, nhào trong n.g.ự.c ông , trong lòng xúc động chua xót.
Người đàn ông trầm mặc nội liễm, yêu thương con gái của , cùng với cha ruột ngoài miệng "Tiểu Kỳ là bảo bối của ", nhưng khi uống say đ.á.n.h đập cô một chút cũng giống .
Tại ông là cha ruột của ?
Tại tất cả những thứ đời đều là của Trần Tuyết Nhược?
Mỹ mạo, gia thế, tiền tài, địa vị, còn cha yêu thương cô cùng các loại bạn bè phú nhị đại... Cô cái gì cũng , còn cô cái gì cũng . Ngay cả duy nhất mà cô , cuối cùng cũng trở thành của cô...