“Có hại em. Em lừa bán chứ gặp sự cố bất ngờ.” Trần Tuyết Như lúc sợ Yên La nữa. Cô hồn, kiềm chế cơn giận kể đầu đuôi sự việc cho Yên La : “Hôm là thứ sáu, em học xong bèn chuẩn về nhà, nhưng gặp Hứa Tiểu Kỳ ở cổng trường. Hứa Tiểu Kỳ là con gái của kế em. Mẹ đẻ em mất năm em mười ba tuổi do gặp t.a.i n.ạ.n xe cộ, bố sợ ai chăm sóc em nên cưới kế.”
“Hứa Tiểu Kỳ là con riêng của kế em với chồng , nhỏ hơn em hai tuổi. Bình thường cô sống cùng với bố , ít khi đến nhà em nên hai bọn em thiết gì mấy. kế đối xử với em cũng quá tệ nên mỗi thấy Hứa Tiểu Kỳ thì em đều chủ động chào hỏi. Hôm đó lúc em thấy cô thì Hứa Tiểu Kỳ đang lóc do thương. Em hỏi cô làm thì cô bảo rằng đạp xe đạp cẩn thận nên ngã, còn đ.á.n.h rơi mất ví tiền, cầu xin em tìm cùng với cô . Em cũng nghĩ nhiều nên tìm cùng cô , ai ngờ Hứa Tiểu Kỳ đưa em một con hẻm nhỏ vắng vẻ, đó phối hợp với đám buôn chờ sẵn trong hẻm chuốc t.h.u.ố.c mê em. Chờ khi em tỉnh thì ở xe của bọn buôn , những chuyện đó… chị Yên La cũng đấy.”
Nhớ tới những chuyện kinh khủng xảy trong những ngày gần đây, Trần Tuyết Như sợ hãi vô cùng tức giận, thể giải thích nổi.
Cô tự cho rằng từng đắc tội Hứa Tiểu Kỳ, tại cô hại như ?
“Muốn vì thì cứ bắt cô đến hỏi là .” Loài tuy rằng thông minh nhưng cuộc sống của họ cũng quá phức tạp, Yên La Trần Tuyết Như than thở kể lể mà choáng váng cả đầu, ngắt lời cô : “Nhà cô ở ?”
“Nhà cô …” Trần Tuyết Như tìm lý trí: “Chuyện… chuyện của cô em nghĩ để tối nay . Hiện giờ em về nhà gặp bố . Em mất tích nhiều ngày như , chắc chắn ông đang lo sốt cả vó lên .”
Yên La thể nào hiểu cách làm của Trần Tuyết Như, bắt nạt tới nỗi suýt mất mạng thì chẳng nên tìm báo thù, vặn cái đầu ch.ó của cô xuống ? Sao vội vã về nhà tìm bố làm gì? Cô cũng là con nít mới dứt sữa mà?
đây là chuyện riêng của Trần Tuyết Như, mặc dù cô thể hiểu nổi quyết định của cô nhưng cũng ý định xen việc của khác. Sau khi thờ ơ “ồ” một tiếng, sự chỉ dẫn của Trần Tuyết Như cô bắt một chiếc taxi và báo địa chỉ biệt thự nhà họ Trần.
, chính là biệt thự. Trần Tuyết Như sinh ở vạch đích, danh xứng với thực. Bố của cô là Trần Kiện Vân, ông chủ của một công ty niêm yết và nhiều tiền. Mặc dù ông coi là nhà giàu đầu ở đất thủ đô chật kín kẻ tiền nhưng cũng mang địa vị mà bình thường khó thể với tới.
Xe taxi nhanh chóng chạy đến khu biệt thự, tài xế dừng ở cửa. Trần Tuyết Như tiền nên đành nhờ Yên La bảo tài xế chờ trong chốc lát, cô sẽ về nhà lấy tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-tin-ta-an-thit-nguoi-khong/chuong-5-1.html.]
Tài xế taxi nghi ngờ cô, quá tình nguyện : “Ai đúng là cô ở chỗ ? Nếu cô một trở thì chuyến mất công toi ?”
Yên La ghét nhất là làm phiền, thể kiên nhẫn nổi nữa. Trần Tuyết Như sợ cô đập bẹp cửa xe của mắt bàn dân thiên hạ nên vội vàng quen với bảo vệ gác cửa, thể hỏi mượn một chút tiền.
Lúc tài xế mới yên tâm.
Thanh niên bảo vệ họ Vương, là một trai trẻ mắt híp vô cùng nhiệt tình xởi lởi. Nghe Trần Tuyết Như đ.á.n.h rơi túi tiền và điện thoại, nhiều lời mà lập tức ứng tiền xe trả cho cô .
mà…
“Sao hôm nay lái xe nhà cô tới đón cô thế? Tôi thấy ông cô nửa phút .”
Lời của kỳ quặc nhưng lúc Trần Tuyết Như đang vội về nhà nên kịp nghĩ nhiều. Yên La càng lười nghĩ hơn, tiện tay túm lấy sợi khí đen vai Tiểu Vương rời .
Tiểu Vương chỉ cảm thấy bả vai tháng thương đến giờ vẫn khỏi bởi vì hăng hái làm việc nghĩa hiệp của đột nhiên nhẹ , đó cơn đau cũng biến mất.
Anh sửng sốt, thử nâng cánh tay lên xoay qua xoay một chút thì phát hiện thật sự còn đau nữa.
“Ôi chu choa mạ ơi chuyện gì xảy thế ? Sao đột nhiên khỏi hẳn , nãy còn co cơ mà?”
Tiểu Vương ngạc nhiên vui mừng nhưng cũng nghĩ nhiều thêm, nhanh chóng trở về vị trí gác.