Yên La hề Mã Đại Viễn dọa sợ c.h.ế.t khiếp, thấy ông cuối cùng cũng “thức thời” thì tâm trạng của cô trở nên hơn nhiều. Cô lập tức ghé cửa sổ xe cảnh vật bên ngoài.
Lúc đầu xung quanh còn là rừng cây và đồng ruộng, đó những dãy cửa hàng dần hiện trong tầm mắt, các tòa nhà cao tầng đột ngột mọc lên, những cây cầu vượt đan xen và những con đường cao tốc thẳng tắp rộng rãi... Yên La thấy mới mẻ bèn âm thầm hỏi Trần Tuyết Nhược: “Hiện giờ là năm bao nhiêu?”
Trần Tuyết Nhược sững sờ, vội vàng : “Năm nay là 2019.”
Năm 2019 , Yên La ngạc nhiên nghiêng đầu . Một giấc ngủ của cô kéo dài tầm bảy, tám chục năm thôi, cũng quá lâu thế mà thế gian đổi nhiều như ?
Hãy xem, những cuộc chiến tranh thể thấy ở khắp nơi biến mất, tiếng s.ú.n.g thể thấy ở khắp nơi cũng còn tăm , xác c.h.ế.t còn xuất hiện đường phố, đám giặc ngoại xâm mặc quân phục từ các quốc gia khác cũng thấy , dấu hiệu hòa bình và thịnh vượng hiện lên ở khắp nơi. Thật khó để tưởng tượng vùng đất từng tàn phá như thế nào bảy, tám mươi năm .
“Cho em hỏi một câu tế nhị nhé, chị… đến từ năm nào thế ạ?”
Trần Tuyết Nhược thật tò mò về lai lịch của Yên La nhưng sợ hãi dám dò hỏi. Đến tận bây giờ chị đại chủ động mở miệng thì cô mới can đảm thuận tiện hỏi một câu.
“Tôi á?” Yên La hồn: “Lúc chúng khái niệm ngày tháng.”
Không ngày tháng? Chẳng lẽ chị đại sinh cả thời của Thương Chu? Trần Tuyết Nhược lập tức ngạc nhiên hỏi: “Vậy chị mấy nghìn tuổi hả?”
“Mấy nghìn tuổi hả?” Yên La hững hờ xì một tiếng: “Tôi hơn mười nghìn tuổi .”
“…”
“?”
Trần Tuyết Nhược suýt nữa thì quỳ sụp xuống, hóa chị đại thuộc tầng lớp tổ tiên!
Đang lúc cô vẫn còn khiếp sợ thì xe chạy đến sân bay. Mã Đại Viễn cố gắng bình tĩnh : “À thì, cháu gái , cháu thể xuống xe .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-tin-ta-an-thit-nguoi-khong/chuong-3-2.html.]
“Ừm.”
Yên La dậy rời . Trần Tuyết Nhược hồn, chợt nhớ trong đồng nào nên thể mua vé máy bay, vội : “Chờ một chút chị Yên La ơi. Đi máy bay cần mua vé nhưng hiện giờ em tiền cho nên là… chắc chúng mượn chú tài xế bụng một ít tiền. Chị bảo chú cho em điện thoại , chờ em về đến nhà sẽ trả gấp đôi cho chú …”
“Không cần phiền toái như .” Yên La mà váng hết cả đầu, đợi cô xong chìa bàn tay nhỏ : “Có tiền ?”
Mã Đại Viễn đang điên cuồng lẩm bẩm “ông trời phù hộ cho con” trong lòng: “?”
“Đi máy bay mua vé, tiền.” Yên La lúc còn tức giận với Mã Đại Viễn nữa, liếc khuôn mặt dính đầy t.ử khí của ông biến một viên đá đen thui từ bàn tay: “Chú cho tiền, sẽ cứu chú một mạng.”
Mã Đại Viễn: “…”
Ông làm tài xế lâu như nhưng đây là đầu tiên ông còn lấy tiền xe hành khách “bắt chẹt”.
Trong lòng ông rầu gần c.h.ế.t nhưng ngoài mặt vẫn dám tranh luận với cô gái chẳng là ma , chỉ thể chấp nhận xui xẻo lấy hơn năm trăm tệ tiền mặt từ trong ví.
Còn câu “ sẽ cứu chú một mạng” của Yên La thì ông nhưng đang trong lúc tâm trạng hoảng loạn nên ông hề để tâm.
“Nhiều thế đủ ?” Yên La đám tiền giấy đỏ đỏ xanh xanh trong tay hỏi Trần Tuyết Nhược.
“Bằng chắc chắn đủ…” Nghĩ tới chuyện bây giờ đều thích cầm tiền mặt nên Trần Tuyết Nhược chần chờ một lát mới : “Chị hỏi mượn điện thoại của chú , chúng đặt vé mạng luôn cũng . Đến khi xuất vé thì chắc chúng thể xin thẻ căn cước tạm thời ở sân bay, thành vấn đề gì.”
Điện thoại là cái gì? Một chiếc máy bay cầm tay hả?
Yên La mờ mịt nhưng vẫn dựa theo lời Trần Tuyết Nhược .
Mã Đại Viễn: “…”