Cô Ta Đeo Bám Chồng Tôi Bảy Năm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-08 13:37:55
Lượt xem: 55
"Bạch Sanh."
Tôi cái tên ngày còn nhiều hơn cả Chu Tự Bạch.
Bảy năm , thỉnh thoảng kể cho về cô .
"Miểu Miểu, một cô gái đang theo đuổi bạn trai , tên là Bạch Sanh."
"Miểu Miểu, Bạch Sanh cũng tham gia chuyến teambuilding ."
"Bạch Sanh tặng bánh kem cho Chu Tự Bạch, nhưng lão Chu nhà nhận."
"Sao kiểu con gái như chứ, hai kết hôn mà cô vẫn cứ bám riết Chu Tự Bạch."
Tôi cả trăm , nhưng đây là đầu tiên tên cô từ miệng Chu Tự Bạch.
Chắc là đau dày, nhắm mắt nhíu mày giường bệnh vô thức gọi cái tên đó.
Thế nhưng trong điện thoại , tin nhắn thoại mà gửi một giây vẫn còn đó.
"Vợ ơi, khi nào em về, khó chịu quá."
Lúc cạnh , nốt nửa câu còn dang dở.
"Tối nay uống canh sườn cô hầm."
Câu chứa đựng quá nhiều thông tin, Chu Tự Bạch là thích làm phiền khác.
Tôi và là thanh mai trúc mã, mới kết hôn, mới học cách chủ động mong với , mà giờ rõ ràng uống canh do một khác hầm.
Tháng , tụ tập với hội bạn , đứa trêu : "Miểu Miểu, Bạch Sanh vẫn quanh quẩn bên chồng ? Cậu lo lắng ?"
Lúc đó trả lời dứt khoát: "Không lo."
Các cô : "Cũng thôi, hồi học, thành tích xuất sắc, khi nghiệp thì bắt đầu khởi nghiệp, giờ công ty của đang phát triển như diều gặp gió, xinh , ai mà thích Bạch Sanh chứ."
Bạch Sanh.
Ấn tượng của về cô dừng ở cái đầu cúi gằm và chiếc áo sơ mi trắng đổi.
Chúng học chung một trường, mấy tình cờ gặp , bạn bè đều hào hứng chỉ cô và với : "Mau kìa, Miểu Miểu, cô chính là Bạch Sanh đấy."
khi đầu thì chỉ thấy một bóng lưng, đến giờ vẫn từng thấy mặt mũi cô .
Có đứa bạn thật sự tò mò nên kết bạn với cô .
Vòng bạn bè của cô cũng vô vị như chính con cô , chỉ đăng vài ba câu châm ngôn, ngay cả ảnh tự sướng cũng lấy một tấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-ta-deo-bam-chong-toi-bay-nam/chuong-1.html.]
Bạn bè đều cần để ý đến loại con gái như . Thế nhưng, dù đó cũng là bảy năm thật sự của một cô gái.
Tối hôm đó, vẫn hỏi Chu Tự Bạch: "Có cô gái theo đuổi bảy năm, hề rung động ?"
Anh giơ hai tay đầu hàng: "Oan ức quá, vợ ơi, còn tên cô là gì."
"Bạch Sanh."
Có lẽ thấy ai trả lời, Chu Tự Bạch giường bệnh gọi thêm một tiếng.
Tôi cúi đầu : "Chẳng bây giờ , Chu Tự Bạch."
Anh thấy tiếng thì mở mắt , định dậy khỏi giường bệnh, nhưng động đậy kéo theo cơn đau dày, thế là xuống.
Anh vội vàng gọi tên : "Miểu Miểu, em đến khi nào ?"
Tôi tiến lên một bước, sửa tấm chăn xô lệch do cử động.
Tôi trả lời : "Công việc bên đó xong , nên em về sớm."
Anh tiếp tục hỏi : "Có vất vả , mệt em? Đợi khỏi bệnh sẽ làm bánh gato mà em thích. Em thích xoài, về nhà chúng thể mua thêm một ít."
Anh tha thiết , quan tâm chu đáo đến thứ về .
Dường như chuyện gì đổi, ngoại trừ câu của : "Tối nay uống canh sườn cô hầm."
Câu như một khúc xương mắc kẹt trong cổ họng , thể nhổ cũng chẳng nuốt xuống , âm ỉ nhức nhối.
Anh cảm nhận cảm xúc của nên vươn tay nắm lấy tay , đó bắt đầu giải thích.
"Miểu Miểu, lúc đau dày tái phát, đúng lúc Bạch Sanh ở ngay bên cạnh."
"Hai hôm nay tổ cũng bận, cô ở bệnh viện thêm hai ba ngày."
Lời khiến dám nghĩ sâu. Tất cả đều bận, Bạch Sanh thì bận ?
Ở thêm hai ba ngày là bao nhiêu ngày chứ, thế mà thể khiến Chu Tự Bạch quen miệng mở lời nhờ cô làm canh sườn.
Tôi và Chu Tự Bạch là thanh mai trúc mã, gắn bó mười mấy năm, thấu hiểu lòng , thành thật : "Bạch Sanh canh cô nấu cho thêm thuốc Bắc, thế nên tò mò nếm thử. Cô đó là bí quyết gia truyền của nhà cô , trả tiền ."
Anh khó nhọc giơ điện thoại lên, cho xem hóa đơn đó.
"Năm trăm."
Hai còn thêm phương thức liên lạc, chỉ quét mã thanh toán trực tiếp.