Trên tàu điện ngầm về nhà, mệt mỏi tựa vai Chu Minh Viễn.
“Em quá đáng ?” Tôi hỏi.
Anh lắc đầu: “Em chỉ sự thật thôi.”
Đêm đó, lục tìm chiếc vòng tay vàng mà cho và ngắm nó ánh đèn.
Bên trong vòng tay khắc những hoa văn nhỏ, là hoa cúc - tên của bà ngoại chữ "cúc".
Tôi tưởng tượng khi bà ngoại tặng chiếc vòng tay cho , bà cũng cùng cảm giác bất lực: cho con gái một chút bảo vệ nhỏ nhoi, để chống thực tế thể đổi.
Chu Minh Viễn ôm từ phía : "Em đang nghĩ gì ?"
“Em đang nghĩ... về gia đình.”
Tôi vuốt ve kim loại lạnh lẽo, bà ngoại, , ... tất cả chúng đều lặp một bi kịch nào đó.
thể chọn nơi để kết thúc câu chuyện. Cằm tựa đầu .
Ba ngày , bệnh viện gọi điện báo rằng bố từ chối phương án điều trị mà chúng đề xuất.
“Bệnh nhân khăng khăng dùng thuốc nhập khẩu,” Giọng y tá đầy bất lực: “ con gái bất hiếu, chi tiền.”
Gác máy, tức giận đến run rẩy.
Chu Minh Viễn đưa cho một cốc nước ấm: "Đây của em."
“Em ,” cắn môi: “nhưng tại em vẫn cảm thấy đau khổ như ?”
“Bởi vì em yêu họ.” Anh nhẹ nhàng : “Ngay cả khi họ xứng đáng.”
Câu đó như một chiếc chìa khóa, mở một chiếc hộp khóa trong lòng .
, mặc dù nhiều tổn thương, vẫn khao khát tình yêu của cha - đó là điều đáng buồn nhất.
Cuối tuần, một đến bệnh viện.
Khi thấy , cha cố tình mặt sang phía tường.
Mẹ lúng túng bên giường, tay nắm chặt một tờ giấy ăn nhàu nát.
“Cha,” thẳng: “con đến để cãi .”
Ông hừ một tiếng: “Mày mang tiền đến ?”
Tôi lắc đầu: "Con đến để báo cho cha quyết định của con."
Tôi lấy một thẻ ngân hàng khỏi túi, đặt lên đầu giường: "Trong đây 100.000, là tiền lớn nhất mà con và Minh Viễn thể lấy . Cha tự quyết định dùng việc gì."
Mắt cha sáng lên, ông đưa tay lấy thẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-gai-tron-trong-tu-quan-ao/chuong-4.html.]
Tôi giữ thẻ : " điều kiện."
“Điều kiện gì?” Ông hỏi với giọng điệu đầy cảnh giác.
“Trong thời gian điều trị, cha cai rượu.” Tôi thẳng mắt ông : “Và đánh nữa.”
Khuôn mặt cha trở nên dữ tợn: “Mày dám quản lý tao ?”
“Không quản lý,” Tôi buông tay : “mà là lựa chọn. Cha thể chọn tiếp tục như đây, nhưng điều đó nghĩa là mất con.”
Phòng bệnh im lặng đến đáng sợ.
Mẹ với vẻ ngạc nhiên, như thể nhận con gái .
Cuối cùng, cha lấy thẻ và nhét gối, lẩm bẩm: "Con gái vô ơn".
Khi bước khỏi bệnh viện, ánh nắng chói chang làm mắt đau nhói.
Tôi lấy điện thoại và gửi tin nhắn cho Chu Minh Viễn: "Em điều kiện ".
Anh trả lời nhanh: "Tự hào về em".
“Tối nay ăn gì? Anh sẽ nấu sườn hầm cho em.”
Nhìn tin nhắn bình thường , đột nhiên rơi nước mắt.
Đây lẽ là hình ảnh của một gia đình bình thường - cần những lời tuyên bố chấn động, chỉ cần sự quan tâm và hỗ trợ hàng ngày.
Đêm đó, ngủ say, ác mộng, thức giấc.
quá trình chữa lành vết thương bao giờ diễn theo đường thẳng.
Hai tuần , một đêm khuya, tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức chúng dậy.
Mẹ nức nở trong điện thoại: "Tiểu Vũ, cha con... ông lén uống rượu, giờ đang nôn máu..."
Khi và Chu Minh Viễn vội vàng đến bệnh viện, cha đưa phòng chăm sóc đặc biệt.
Bác sĩ nghiêm túc với chúng rằng xuất huyết nguy hiểm.
“Không cha sẽ cai rượu ?” Tôi chất vấn .
Mẹ xoắn ngón tay: “Ông ... uống một chút thì ... y tá trông chừng..."
Tôi cánh cửa đóng kín của phòng chăm sóc đặc biệt, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Chu Minh Viễn làm thủ tục, khi trở về tay cầm một xấp giấy tờ.
“Cần nộp thêm 50.000 tiền đặt cọc.” Anh nhẹ nhàng .
Tôi gật đầu một cách máy móc, trong đầu chỉ một ý nghĩ: “Tại ? Tại rõ ràng là của ông , nhưng luôn để khác gánh chịu hậu quả?”