Tôi nới lỏng khóa cài, lầm bầm: “Keo kiệt.”
Anh hít sâu một , đạp mạnh chân ga: “Hôm nay sống nữa, lập tức cùng em đồng quy vu tận!”
Tôi thản nhiên : “Tôi là thần kinh, chẳng lẽ cũng là thần kinh? Anh c.h.ế.t , gia sản bạc tỷ chẳng sẽ thành của khác ?”
Anh giảm tốc độ: “Đính chính , là hàng vạn tỷ.”
Mắt sáng bừng, tiền là thể mua bệnh viện tâm thần đúng ? Đợi làm viện trưởng, ngủ giường nào thì ngủ giường đó, ai dám ngăn mặc đồ bệnh nhân?!
Tôi nịnh nọt : “Anh, nghĩ thể chia bao nhiêu gia sản?”
Anh : “Em phần nào cả. vị hôn phu của em khá giàu, em thể tiêu tiền của .”
Tôi bình thản: “Quả nhiên gì bất ngờ, trọng nam khinh nữ cộng thêm vị hôn phu là vị hôn phu của . Quyết định , sẽ đăng các lên mạng, tiểu luận tố cáo các , còn vay tiền để chạy quảng cáo TikTok.”
Khóe miệng giật giật: “Trời ơi, mang cái thứ gì về nhà thế ?”
Tôi hùa theo: “Bố đấy. Ghê , còn callback nữa chứ.”
Mí mắt giật thon thót, dừng xe ngay lập tức: “Hôm nay g.i.ế.c em!”
Tôi : “Nghĩ cho kỹ, g.i.ế.c bệnh nhân tâm thần là phạm pháp, nhưng bệnh nhân tâm thần g.i.ế.c thì phạm pháp .”
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Không , em thể chỉ hành hạ một , đưa em hành hạ khác.”
Đến nhà họ Phó, thản nhiên xuống xe: “Đừng khách sáo, cứ coi như nhà .”
Ký hiệu '' trán đang mọc lên với tốc độ chóng mặt: “Đây là nhà của !”
Tôi ngạc nhiên : “Anh hòa nhập cũng nhanh đấy chứ.”
Anh than vãn: “Những lời đó đều là lời thoại của mà.”
Tôi vỗ vai , nhân lúc để ý chạy về phía biệt thự: “Ai đến thì đó là nhà của đó.”
Anh bất giác chạy theo , khi vượt qua còn đắc ý mặt: “Thế nào, chạy nhỉ.”
Tôi : “Anh thật sự nghĩ thể cướp nhà của , ngây thơ quá đấy?”
Anh lập tức nữa.
Tôi đến đại sảnh, thấy một đàn ông trung niên nho nhã, tự nhiên tới: “Ông chính là bố ? Đã sớm danh.”
Người đàn ông nhẹ nhàng : “cô chủ, là quản gia ở đây.”
Tôi chẳng hề ngượng ngùng, phê bình: “Lần mặc trai như nữa.”
Anh sắp phát điên , kéo tay : “Bố về, đưa em gặp chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-con-gai-gia-den-tu-benh-vien-tam-than/chuong-2.html.]
Tôi : “Gặp gia đình nhanh ? Hôm nay chúng mới gặp đầu mà.”
Khóe miệng giật giật: “Nếu bệnh viện tâm thần, em chịu trách nhiệm.”
Mặt lạnh : “Hóa tiếp cận là vì cái giường bệnh của .”
Anh cạn lời kéo , một tiếng nào.
Đến nơi, thấy phụ nữ quý phái , chiếm lấy thế chủ động, kéo tay trai: “Mọi , mang Ma Hoàn đến .”
Anh trợn mắt: “Rốt cuộc ai mới là Ma Hoàn chứ?!”
Bà : “Tốt quá, các con mới gặp hòa hợp như .”
Anh khỏi buột miệng than vãn: “Tốt ở chỗ nào? Con bé sắp hành hạ con phát điên , , vẫn nên đưa nó về bệnh viện tâm thần thôi.”
Mắt sáng bừng, tốc độ gật đầu nhanh đến mức tạo tàn ảnh: “Anh trai mến, kính trọng lắm!”
Bà phê bình: “Con xem Tử Ngọc đối với con như thế nào, con đối với con bé, con còn dáng trai ?”
Anh biện giải: “Mẹ, đừng con bé lừa, nó điên đấy ạ.”
Bà ngắt lời : “Dù thế nào nữa cũng thể đưa em gái con đó. Khó khăn lắm mới tìm con bé, thể để nó chịu thêm chút ấm ức nào nữa.”
Tôi : “Con chẳng ấm ức chút nào cả.”
Bà : “Con xem Tử Ngọc hiểu chuyện bao.”
Khóe miệng giật giật, tuyệt vọng : “Cầu xin em đừng diễn nữa.”
Tôi : “Tôi là lời thật lòng đấy.”
Anh gào thét như chuột chũi: “A!!!”
Tôi giả của : “Mẹ, con nghĩ thể đưa con đó an dưỡng một thời gian, con khá quen thuộc trong đó, con xin ở chăm sóc.”
Bà gật đầu, với : “Con xem em gái con đối với con bao.”
Anh hít sâu một : “Con cần bình tĩnh một chút.”
Tôi theo : “Tôi cùng .”
Anh trừng mắt : “Chính là vì em mới cần bình tĩnh đó! Tôi quỳ xuống xin em đấy, em để yên một chút .”
Tôi : “Tôi nam nhi quỳ gối vàng, thể đổi thành tiền mặt cho ?”
Anh hỏi: “Em định bao nhiêu?”
Tôi nhẹ giọng : “Tôi mạnh dạn một con , một trăm tỷ.”