Lúc Phương Nghị mới đặt bài kiểm tra xuống, ngẩng đầu , nhe răng : "Cảm ơn cô nhỏ."
Cái biểu cảm đó của nó cứ như AI .
Tôi bĩu môi, định rời , đằng truyền đến tiếng xé gói hàng.
Cứ xé cháu trai, cháu chắc chắn sẽ thích món quà !
Trong ánh mắt mong chờ của , Phương Nghị cụt hứng : "Cô, cô mua đồ chơi IQ cao hơn một chút cho cháu ?"
Tôi như sét đ.á.n.h ngang tai!
Toang , một đứa nhóc sáu bảy tuổi khinh bỉ .
Nửa đêm bật dậy khỏi giường.
Tại cơ chứ?
Đứa trẻ sáu bảy tuổi, thích Người máy biến hình cơ chứ?
Ngày hôm trời sáng, chị dâu đến gõ cửa.
Chị tối qua Phương Nghị chơi đồ chơi đến nửa đêm, ngủ quên đắp chăn nên cảm . Chị công tác, nên nhờ đưa nó khám.
Tôi bảo mà!
Kéo Phương Nghị từ giường dậy, bọc nó thành cái bánh chưng, cưỡi lên chiếc xe máy điện yêu, vội vã phóng đến bệnh viện.
Sau khi đăng ký, bước phòng khám.
Người mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang mặt quen mắt.
Hình như gặp ở ?
Sau khi kiểm tra, bác sĩ mặc áo blouse trắng : "Cảm lạnh do nhiễm lạnh, uống t.h.u.ố.c là khỏi."
Nói xong, ánh mắt của bác sĩ áo trắng cứ dừng .
Tôi chút cảnh giác che n.g.ự.c .
Bác sĩ áo trắng sửng sốt: "Cô Chu, nhanh quên ?"
Hả?
Tôi còn kịp phản ứng, Phương Nghị nhanh như chớp dậy khỏi ghế.
"Oa, cô nhỏ, cô tìm dượng ?"
Mặt đỏ bừng, lúc mới chú ý tới tấm biển tên n.g.ự.c bác sĩ áo trắng.
Bùi Vụ!
Anh ... là hôm qua ?
Chậc!
là oan gia ngõ hẹp mà!
Tôi định chuồn thì Bùi Vụ dậy, chắn mặt .
"Cô Chu làm là , rõ ràng hôm qua giúp cô giải vây, kết quả cô vu oan cho tội bội bạc?"
Đón nhận ánh mắt hóng hớt của cháu trai, nuốt nước bọt, cố cãi : "Vậy, ai bảo bậy, rõ ràng là đồ chơi mua cho cháu trai, cứ nhất quyết là... là loại đồ vật đó."
Phương Nghị một bên trợn trắng mắt: "Cô nhỏ đừng bịa nữa, tuổi cháu chơi loại đồ chơi đó ? Cô chơi thì cứ chơi, đừng lôi cháu làm... ưm ưm!"
Nhân lúc nó hết, bịt chặt miệng nó .
Cái miệng c.h.ế.t tiệt , đừng nữa!
Cháu còn hiểu lầm lớn hơn nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-chu-xin-kiem-che/chuong-2.html.]
Nhìn thấy ánh mắt như hiểu rõ chuyện của Bùi Vụ, vỗ trán.
Xong !
Lần thể chối cãi nữa.
Tôi dứt khoát buông xuôi: " là mua về chơi đấy, thì nào?"
Bùi Vụ ngẩn .
Chắc cũng ngờ, một phụ nữ phóng khoáng đến mức thoát khỏi khuôn khổ như .
Anh sắp xếp ngôn ngữ một lúc lâu mới lắp bắp : "Cô Chu quả nhiên là, phóng khoáng thật."
Tôi dẫn cháu trai về nhưng Bùi Vụ nhắc nhở từ phía : "Ba ngày tiếp theo đừng quên đưa thằng bé đến tiêm thuốc."
Gì cơ?
Còn ba ngày nữa?!
G.i.ế.c cho !!
Tôi cứ nghĩ là gặp nữa nên mới , nào ngờ...
Á á á, c.h.ế.t mất thôi!
Về nhà khi đưa Phương Nghị tiêm, giường lăn qua lộn .
Chu Nhuỵ ơi là Chu Nhuỵ.
Lần mất mặt lớn !
Lại còn mất mặt liên tiếp ba ngày.
Tôi đào hết lỗ mặt đất để chui xuống .
Ngày hôm , đành cứng đầu tới.
Đón nhận ánh mắt thi thoảng hướng về phía của Bùi Vụ, thấy như đống lửa.
Ngày thứ ba, thực sự nữa.
Đưa Phương Nghị đến cổng bệnh viện, vỗ vai nó: "Tiểu Nghị, cháu còn là đứa trẻ hai ba tuổi nữa, học cách tự chăm sóc bản đúng ?"
Phương Nghị trợn trắng mắt: "Cô nhỏ, cô sợ bác sĩ Bùi ?"
Làm gì chuyện đấy!
Tôi vội vã dặn dò vài câu, bỏ chạy.
Hai ngày nay làm rách hai đôi tất vì bồn chồn, dân công sở như xót ruột c.h.ế.t .
Cô mắc nợ thì cháu trả .
Tiểu Nghị , cháu hãy giúp cô chịu đựng cái tội !
Vừa khỏi bệnh viện, đột nhiên thấy một bóng , đang vác một gói hàng khổng lồ về phía bãi đậu xe.
Cái lưng quen thuộc.
Anh , là Bùi Vụ ?
Mang theo sự tò mò, chạy theo.
Đến gần hơn, mới thấy.
Cái đang vác là một con búp bê hình khổng lồ bọc trong bao tải vải bố?
Á ... bắt nhé!