Cô Ả Đồng Nghiệp Cực Phẩm - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-07 05:24:32
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
8.
Lại đến giờ cơm trưa, lục đục rủ xuống căn tin, ai xuống thì cũng gọi đồ ăn về tận bàn.
Tôi như thường lệ, mở phần cơm giảm cân , lấy thêm nước tương pha mù tạt để chuẩn thưởng thức bữa trưa.
Lúc chuẩn ăn, thấy ly nước bàn vơi quá nửa nên phòng rót đầy , uống nước bữa ăn giúp ăn ít , vẫn luôn nhớ điều đó.
Tôi chậm rãi về, định ăn xem phim, thì bỗng c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Trần Ngọc Đình... đang ăn trộm đồ ăn của .
, là ăn trộm!
Cô lom khom , dùng tay gắp miếng sashimi trong hộp cơm cùa , chấm mù tạt đưa lên miệng nhai, mặt nhăn nhó mà vẫn vẻ... hưởng thụ.
Tôi đặt mạnh ly nước xuống, mặt lạnh tanh.
"Chị đang làm gì đấy?"
Cô ngẩng lên, gượng, nuốt miếng cá :
"Không ai gọi ăn cơm cả, cũng ngại đặt đồ ăn. Chồng làm ở công trường, chẳng thời gian nấu cho . Tôi cũng thấy đói... thấy hộp cơm của em ngon quá nên thử một miếng…"
Tay cô xoa bụng, còn vẻ tội nghiệp.
Tôi thở dài, vì một miếng sashimi mà chửi mắng thì cũng chẳng đáng.
Thôi, ăn thì ăn .
Tôi "ừ" một tiếng, hất cằm:
"Nếu chị đói thì ăn ít thôi nhé, sashimi là đồ sống, phụ nữ mang thai nên ăn."
Ai ngờ mặt cô sáng bừng lên, liền cầm đũa gắp liên tục, miệng nhai ngừng.
Tôi trơ mắt từng miếng sashimi trong hộp biến mất, chỉ sashimi là vơi, còn rau thì nguyên vẹn.
Tôi nhịn nổi nữa, nhắc:
"Chị Trần, chị ăn ít thôi. Phụ nữ mang thai ăn đồ sống ..."
Cô khoát tay, tiếp tục gắp.
"Ăn mấy miếng thôi mà, em căng thẳng thế. Đồng nghiệp với , đừng keo kiệt quá. Món ngon đấy, chắc đắt lắm ha? Tôi từng ăn sashimi, theo em mà mở mang tầm mắt, ngờ em trẻ mà khẩu vị cũng sang!"
Cho đến khi cô ăn hết sạch sashimi, còn tiện tay ăn nốt củ khoai tím của mới dừng .
Tôi hộp cơm chỉ còn rau, chán quá nên lén đổ hết thùng rác bàn, nhét hộp túi.
Chắc vì no, nguyên cả buổi chiều cô lượn quanh văn phòng, ai cũng mong cho ăn thêm gì đó.
Một vài chị lớn tuổi thấy cô mang bầu thì ái ngại, dúi bánh mì, bánh quy cho cô .
Vậy mà cô khi thì chê cứng, khi bảo nhạt, lúc mắng là đồ rẻ tiền, làm ai nấy mặt sầm như đáy nồi.
Tôi ngờ, sáng hôm cô đến gây chuyện, chỉ đích danh .
Vừa xuống, thấy mặt cô đen như đáy chảo, bước tới đập bàn.
"Cảnh Liên! Tối qua đau bụng cả đêm, chồng chắc chắn là do cơm của cô độc! Không thì cô cấm ăn? Bây giờ đau bụng, chắc chắn là ngộ độc! Hoặc là thai nhi vấn đề! Cô xem, cô định bồi thường thế nào?"
Tôi suýt thành tiếng, hóa lòng của thành họa!
Tôi cô , bình thản :
"Hôm qua chị ăn cả buổi chiều nào là bánh mì, bánh quy, còn xin thêm rong biển và cả mì cay. Sao chị loại trừ mấy thứ đó ? Chị là do đồ gây , bằng chứng gì ? Có giấy khám nào ghi là 'do ăn sashimi của Cảnh Liên mà đau bụng' ? Có thì đưa ."
Trần Ngọc Đình giận đến tím mặt.
"Cô đừng tưởng cô chối là làm gì ! Tôi kết quả khám, nhưng tra Google , rõ ràng phụ nữ thai ăn sashimi! Cô cố tình cho ăn, là âm mưu hại ! Cố ý trả thù !"
Tôi khẩy.
"Một là, khuyên chị nếu thấy đau bụng thì bệnh viện khám chứ đừng tra Google. Theo Google thì đau đầu là u não, đau bụng chắc thai nhi c.h.ế.t non . Hai là, đó là cơm của , chị tự tiện ăn, ăn xong còn hại chị. Vậy thể báo cảnh sát ? Hộp sashimi đó ít nhất cũng nghìn tệ, chị đền tiền để công an giải quyết? Ba là, ép chị ăn ? Hay đút miệng chị?
À quên, chị tới công ty muộn nên chắc – văn phòng camera giám sát 24/24, thu cả hình lẫn tiếng, độ phân giải cao như điện ảnh. Cần bằng chứng thì cứ xin cấp duyệt trích xuất. Còn gì nữa ?"
9.
Tôi vốn là chút hướng nội, ít khi một nhiều như . đúng là Trần Ngọc Đình làm cho phát ói, phát ghê thật sự.
Chọc đến , thì chị coi như dẫm đống kẹo cao su, dính là gỡ !
Tiếng cãi vã của chúng khiến cả phòng chú ý, ai nấy đầu , ánh mắt châm chọc thích thú chị .
Mặt Trần Ngọc Đình xám ngoét như tro, lắp bắp chẳng nên lời.
“... Dù... dù thì cũng là ăn đồ của cô xong mới đau bụng, dù cô cố ý thì... thì cũng chịu trách nhiệm chứ! Cô nghĩa vụ bồi thường cho , còn đưa đón mỗi ngày về nhà nữa! Tôi quyết định , từ giờ đến khi sinh, cô sẽ đưa về hàng ngày!”
Tôi bĩu môi.
“Cô quyết định? Cô là chủ tịch nước thủ tướng chính phủ mà cô quyết thì ? Cô trả lương cho ? Làm ơn tránh giùm, đang vệ sinh.”
Tôi lạnh lùng cô , Trần Ngọc Đình lúng túng chỗ , suốt cả buổi cứ lấm lét , đang lẩm bẩm gì.
Tôi làm như thấy. Đời mà, bao nhiêu ưa, cũng bao nhiêu ưa , ai mà tất cả yêu quý, chắc là... tiền thôi.
Tối đến, khi xuống bãi đậu xe lấy xe chuẩn về nhà, ghế lái còn kịp khóa cửa, thì cửa bên ghế phụ kéo mạnh .
Một hình to béo chen , thản nhiên thắt dây an .
Bánh xe bên lún hẳn xuống, hình đó lên tiếng.
“Tiểu Cảnh, làm phiền em . Chị tra , nhà em với nhà chị cùng hướng, tiện đường thì cho chị nhờ nhé, coi như bù đắp tổn thất hôm qua .”
Tôi nhíu mày, bật chế độ "mặt lạnh như đá".
“Bù đắp? Tôi bù đắp gì cho cô?”
Trần Ngọc Đình khoát tay.
“Thôi thôi, coi như liên quan đến em . mà em xe, chị bụng bầu thế mà chen chúc xe buýt thì thể thống gì? Thôi thì, là đồng nghiệp với , em cho chị nhờ, coi như chuyện hôm qua gì nhé.”
Nếu cô chuyện nhẹ nhàng, điều một chút, khi còn mềm lòng cho nhờ.
kiểu cách đó là ? Gì mà “coi như liên quan đến ”? Vốn dĩ là chẳng liên quan thật, ?
Tôi click một cái mở khóa dây an của cô , hất cằm:
“Xuống xe ngay. Không thì báo công an, cô xâm nhập bất hợp pháp xe với ý đồ .”
Trần Ngọc Đình ngẩn .
“Cảnh Liên, cô nghiêm trọng thế ? Tôi là phụ nữ mang thai đấy, làm gì cô chứ? Cô bắt chen chúc xe buýt trong giờ cao điểm ? Nhỡ buòn nôn, thậm chí sảy thai thì ?”
Tôi chẳng buồn , rút điện thoại gọi 110. Cô kịp phản ứng, bấm gọi.
“Chào ngài, báo án. Tôi đang ở bãi xe tòa nhà XX, một lạ đột nhập xe , nghi ngờ cô ý định cướp giật…”
Chưa hết câu, cửa xe rầm một tiếng đóng sầm .
Trần Ngọc Đình gào lên:
“Được, cô lắm! Cô cứ đợi đấy mà xem!”
Tôi xin nhẹ nhàng với đầu dây bên :
“... À, chắc giờ ạ. Cô thấy gọi cảnh sát thì bỏ . Nếu gì bất thường nữa sẽ gọi , cần điều động tới ạ.”
Tôi theo bóng Trần Ngọc Đình bỏ , lạnh nhạt hừ một tiếng, nổ máy lái xe về.
“cô cứ đợi đấy” của cô suông, sáng hôm , chồng cô từ công trình mò lên tận công ty gây chuyện.
Phải là vợ chồng đúng là một cặp trời sinh, y chang !
Gã đàn ông lôi thôi, bẩn thỉu, như mới lăn lộn ngoài công trường về, ánh mắt lấm la lấm lét dò xét từng ngang qua.
Trần Ngọc Đình cạnh, lóc lau nước mắt như thể chịu oan ức tày trời.
Đợi đến gần đông đủ, gã đàn ông bật dậy, gầm lên:
“Ai là Cảnh Liên?”
Mọi lập tức sang . Tôi khựng , nhíu mày:
“Anh là ai? Có chuyện gì?”
10.
Gã đàn ông kéo Trần Ngọc Đình sát , trừng trừng .
“Là cô ? Cô thù oán gì với vợ ? Cho cô ăn cá sống khiến cô đau bụng cả đêm, hôm qua chịu cho nhờ xe! Còn báo công an đuổi vợ xuống giữa đường cao tốc? Cô c.h.ế.t ? Cô cô đang mang thai ? Mà con là đích tôn bốn đời truyền đó! Nếu cô mệnh hệ gì, để yên cho cô !”
Tôi nghẹn lời.
“Tôi cho cô nhờ, đúng. Tôi gọi công an, cũng đúng. còn lái xe khỏi hầm, lấy chuyện đuổi cô xuống cao tốc? Cái gì cũng đổ cho hả? Cô tự ý lên xe , còn cho thì lấy mà thả? Anh hiện tại đang làm loạn ở đây là cản trở công việc, nếu công ty báo công an, mời hai ngay lập tức.”\
Gã đàn ông khựng , sang Trần Ngọc Đình:
“Không cô bảo là cô đẩy cô xuống giữa đường ? Cô... cô gạt ?”
Mặt Trần Ngọc Đình tái xanh, vội vàng lắc đầu:
“Không... , chắc... chắc em nhớ nhầm…”
Gã đàn ông lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y ôm Trần Ngọc Đình, sang quát :
“Tôi cho cô , cô chỉ là vợ , Trần Thăng, mà còn là đồng nghiệp của các cô! Đừng tưởng bọn từ quê lên là các quyền bắt nạt! Cô đang mang thai, lẽ ưu tiên, chăm sóc! Chứ mấy cô, bụng đứa nào cũng lép kẹp, chắc chẳng sinh nổi con, nên mới ghen tị với chúng !”
Vài cô gái trong phòng nhịn nổi nữa.
“Ủa ông khùng hả? Hai vợ chồng như , đứa con chắc cũng chẳng nổi, tụi ghen với gì?”
“Phải đó, chăm sóc cái gì? Con , vợ , lo, bắt khác nuôi dùm chắc?”
“Bụng tụi lép là vì dáng chuẩn, còn vợ thai bụng cũng phì lắm . Anh đúng đó, Trần Ngọc Đình, đừng ghen tị với chị em nha!”
Cả phòng vang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-a-dong-nghiep-cuc-pham/chuong-3.html.]
Trần Ngọc Đình chịu nổi, kéo tay chồng , khẽ :
“Thôi... cho họ thấy mặt là , còn làm…”
Chưa dứt câu, Trần Thăng giơ tay lên, tát thẳng xuống, suýt trúng mặt cô , khiến cả phòng ồ lên, đùa nín bặt.
“Mẹ nó! Nếu vì mày, tao mất mặt thế ? Đừng tưởng mang thai là tao dám đụng tới mày! Cẩn thận tao điên lên tao đánh luôn cả mày! Làm thì làm, làm thì cút về nhà đẻ, đừng ở đây bôi tro trát trấu mặt tao nữa!”
...
Gã giận tím mặt, nhưng dám tay với ai trong văn phòng, chỉ trút giận bằng cách đập vỡ pho tượng Phật ngọc đặt quầy lễ tân.
"Rầm!" Tượng vỡ đôi, nửa và nửa tách lìa, mảnh ngọc văng tung tóe khắp nơi.
Mọi , ai cũng hiểu, Trần Ngọc Đình xong đời .
Tổng giám đốc của chúng khác xa sếp Từ, ông mê tín phong thủy, đặc biệt coi trọng các vật phẩm bày trong công ty. Vị trí của từng món đều thầy tính toán, mà tượng Phật ngọc đó là vật ông yêu thích nhất.
Giờ đập vỡ, hậu quả thế nào thì... ai cũng đoán .
Mảnh vỡ văng đầy đất, chẳng ai dọn. Trần Thăng bỏ , để Trần Ngọc Đình ngượng chín mặt giữa văn phòng.
Cô bước lên một bước, như giải thích, nhưng nhanh chóng tản như chim bay khỏi lồng, chẳng ai dính tai họa.
Quả nhiên, sếp Từ bước thấy tượng Phật vỡ tan, chỉ còn cái bệ gỗ bên , sắc mặt lập tức đổi.
Chưa kịp họp sáng, ông gọi ngay và Trần Ngọc Đình phòng.
11.
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi sự việc, sếp Từ lập tức quyết định sa thải Trần Ngọc Đình.
Cô c.h.ế.t lặng.
Cô ngờ rằng chỉ là nhờ chồng lên đòi chút công bằng, cùng lắm là lỡ tay làm vỡ bức tượng Phật ngọc ở quầy lễ tân, đền tiền là mà, đuổi việc?
Giờ cô đang mang thai, chẳng bản lĩnh gì, đuổi thì còn công ty nào dám nhận?
Chưa kể, mỗi tháng cô vẫn còn đều đặn đưa về nhà ba bốn ngàn tệ. Nếu để Trần Thăng cô đuổi, đến cả tiền đó cũng mất, thì cô sẽ hành hạ .
Nghĩ đến đây, chân Trần Ngọc Đình mềm nhũn, giọng cũng run rẩy:
“Sếp Từ, Tiểu Cảnh, … xin ! Tôi nên vì mâu thuẫn cá nhân với Tiểu Cảnh mà để chồng lên công ty gây chuyện, làm ảnh hưởng đến hình ảnh và khí đoàn kết trong công ty… Tôi sai , thể đừng sa thải ?”
Sếp Từ thở dài.
“Tiểu Trần , mâu thuẫn giữa cô và Tiểu Cảnh, công ty tiện can thiệp. Không thể vì cô là mới mà thiên vị, cũng thể vì cô là nhân viên lâu năm mà bỏ qua cảm xúc của cô, chuyện đều là thứ yếu. Quan trọng nhất là: cô khiến bên tức giận !”
Trần Ngọc Đình ngơ ngác.
“Hả?” – cô thật sự hiểu chọc ai.
Cô cố nhớ – Trần Thăng hôm qua ngoài việc gây sự với đồng nghiệp, còn làm gì nữa nhỉ…À đúng , tượng Phật ngọc!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt cô bớt căng thẳng, thản nhiên :
“Ôi dào, chỉ là tượng thôi mà? Tôi đền! Bao nhiêu cũng , vài ngàn cả chục ngàn đều đền. Không đủ thì cứ trừ dần lương , một tháng xong thì hai tháng… hoặc thì trừ luôn trợ cấp thai sản cũng . Miễn đừng đuổi , ?”
Câu đó đầy vẻ xem thường khiến sếp Từ sa sầm mặt.
“Chỉ là tượng Phật thôi ? Cô tượng đó từ mà ? Đó là vật tổng giám đốc cất công tìm kiếm suốt các tỉnh thành, các khu tự trị, khắp các đền chùa linh thiêng mới thỉnh về! Công ty bình yên bao nhiêu năm nay cũng là nhờ những pháp bảo như . Giờ cô làm vỡ là vỡ? Tôi thẳng nhé, lãnh đạo bất mãn. Không chỉ yêu cầu bồi thường, mà còn yêu cầu cô ngay lập tức rời khỏi công ty!
Tiểu Trần, công ty nhỏ, chứa nổi tượng Phật lớn như cô !”
Nghe đến đây, mặt Trần Ngọc Đình biến sắc. Cô ngờ một bức tượng lai lịch “khủng” như , mà đền cũng chẳng đền nổi!
Biết còn đường cứu vãn, Trần Ngọc Đình còn giả vờ tội nghiệp nữa, bật dậy:
“Được! Nếu các nhất quyết đuổi , thì sẽ kiện tòa! Để xem đúng là phụ nữ mang thai phạm lớn thì vẫn sa thải !”
Nói , cô đóng cửa “rầm” một cái, ngẩng đầu rời đầy khí thế.
Tôi và sếp Từ .
Một lúc lâu , ông thở dài:
“Kệ cô . Cá c.h.ế.t cạn, còn vung vẩy gì? Cô giúp tổng hợp bộ công việc của cô thời gian qua, ghi rõ các sai phạm và thiệt hại cô gây . Trước đây định bỏ qua vì thấy cần thiết, nhưng giờ thì nữa.”
Tôi gật đầu rời khỏi phòng.
Những lầm Trần Ngọc Đình gây , khác thể , nhưng rõ.
Từ khi bầu, cô bắt đầu lười biếng, nhớ nhớ quên quên, hiệu suất giảm sút nghiêm trọng. Rất nhiều khách hàng cô làm mất vì thiếu chuyên nghiệp.
Lúc kiểm tra kỹ , mới té ngửa: thiệt hại do cô gây lên đến vài chục ngàn tệ.
Dù chúng là làm công, nên về phía chủ doanh nghiệp, nhưng sự thật thì… rõ ràng là Trần Ngọc Đình vấn đề.
Tôi thấy cô chỉ EQ thấp, mà IQ cũng chẳng cao.
Sau buổi sáng hôm đó, Trần Ngọc Đình công ty. Phòng nhân sự phấn khởi, theo đúng quy trình ghi cô là nghỉ phép, gửi thông báo nhắc nhở, phát hiện… cô chặn liên lạc.
Chúng đồng loạt điện thoại, quả nhiên, ai cũng cô chặn.
Nực . Cô nghĩ rằng chặn thì sẽ tránh trách nhiệm, cần đối mặt với sự thật ?
12.
Tất cả dấu hiệu đều cho thấy: đáng thương thì ắt chỗ đáng giận.
Mặc dù chúng liên lạc với Trần Ngọc Đình nữa, nhưng đời , luôn tìm kẻ cần tìm.
Phòng pháp chế công ty quyết định gửi đơn kiện. Sau khi cân nhắc kỹ, công ty quyết định dạy cho cô một bài học, chính thức khởi kiện Trần Ngọc Đình.
Chuyện công ty kiện nhân viên thì hiếm, nhưng gần đây nhân viên kiện công ty thì nhiều, công ty kiện ngược thì gần như .
Nghe Trần Ngọc Đình tìm luật sư nào chịu nhận vụ, đành đăng ký trợ giúp pháp lý miễn phí. Sau khi trình bày, phía hỗ trợ pháp lý chỉ :
“Chúng sẽ cố gắng, nhưng khả năng thắng cao.”
Cô còn lựa chọn nào khác, đành chấp nhận.
Đến ngày tòa, ai bày cho Trần Ngọc Đình cách chơi trò thương hại, ăn mặc tả tơi, lôi thôi, gương mặt nhợt nhạt. Không chỉ , cô còn nhét thêm gì đó bụng, làm cái bụng vốn vài tháng trông như sắp sinh tới nơi.
Nhìn Trần Ngọc Đình đáng thương thế, dự khán cũng thấy mủi lòng. Khi đến lượt cô phát biểu, ánh mắt trong phòng đều hướng về phía luật sư bên công ty bằng ánh đầy giận dữ, vì trong tiềm thức, họ cho rằng một công ty kiện một thai phụ thì chắc chắn thứ gì .
Còn chúng thì màn hình livestream phiên tòa, thì xem bóc hạt dưa nhâm nhi.
Đến lượt phía pháp chế công ty trình bày, họ nhiều mà mang một đống bằng chứng, từ đoạn camera Trần Thăng, chồng cô đến công ty làm loạn, đến bảng tổng kết thiệt hại khách hàng, phiếu lương, bản điểm danh, tất cả đều rõ ràng.
“Chúng là doanh nghiệp hợp pháp, đóng thuế đầy đủ, đãi ngộ nhân viên ở mức trung bình khá. Thế nhưng bà Trần Ngọc Đình những trân trọng, còn nhiều gây rối, thành công việc, gây thiệt hại lên đến hàng chục nghìn tệ. Chúng sa thải cô là đúng quy định.”
Cả khán phòng ồ lên.
Gây mất khách mấy chục nghìn tệ? Ghê thật!
Đến chính Trần Ngọc Đình cũng sững . Cô nhảy dựng lên:
“Liên quan gì đến ? Các vì đuổi mà dàn dựng đủ trò, còn bịa đặt liệu! Tôi sẽ tố cáo! Tôi kiện ngược các !”
Luật sư bên cạnh kéo thế nào cũng nổi. Cuối cùng đến khi thẩm phán nghiêm mặt quát tháo, cô mới chịu xuống.
Phía công ty tranh cãi, chỉ liên tục xuất trình bằng chứng.
Hóa ngoài công tác với , cô còn cùng các đồng nghiệp khác. Một , trong bữa tiếp khách, cô “vô tình” làm rách chiếc túi da cá sấu phiên bản giới hạn của bồ nhí khách hàng.
Cô nàng tức phát , khách hàng thì bỏ ngang hợp đồng, chúng mất đơn hàng hơn chục ngàn tệ.
Mà đó duy nhất. Những hành vi "vụng tay vụng chân" như tích lũy mới dẫn đến khoản thiệt hại lớn đến thế.
Trần Ngọc Đình tức phát điên:
“Lão già biến thái đó nuôi bồ nhí! Tôi ghét nhất loại tiểu tam! Tôi cố ý đó thì ? Chỉ là cái túi da cá sấu thôi mà, giỏi thì kiếm cái da xem! Mất khách thì mất, các hợp tác với loại đó cũng chẳng lành gì!”
Cô gào lên giữa tòa, coi luật pháp như trò đùa.
Sau nhiều cảnh cáo vẫn , cuối cùng cô mời khỏi phiên tòa.
Phía công ty tiếp tục trình bày:
“Chúng hiểu rằng phụ nữ mang thai và đang cho con b.ú những quyền lợi lao động đặc biệt. điều đó nghĩa là họ quyền làm loạn phá hoại. Hợp đồng lao động ghi rõ: nếu vi phạm quy định công ty, gây ảnh hưởng nghiêm trọng, công ty quyền đơn phương chấm dứt hợp đồng.
Không chỉ thế, do hành vi quá khích của cô Trần và nhà, công ty chúng thiệt hại nghiêm trọng, bao gồm cả pho tượng Phật ngọc trị giá hơn 100,000 tệ. Sau khi sa thải, chúng quyền yêu cầu bồi thường thiệt hại tiếp theo từ phía cô .”
...
Cả tòa án im lặng như tờ. Sau một hồi, thẩm phán tuyên bố hoãn tuyên án, kết thúc phiên xử ngày hôm đó.
Chúng chờ thêm ít lâu nữa và bản án cuối cùng cũng công bố.
Cảm giác lúc đó? Yên bình đến kỳ lạ.
Cô em gái bên cạnh lắc đầu :
“Thấy , trời cao mắt! Đụng đến lãnh đạo mê tín như thế, tống tù là may lắm . Mà cũng đúng thôi, Trần Ngọc Đình đáng đời thật, một chút nào đáng thương!”
Tôi gật đầu, thêm gì.
Sau , trong một tám chuyện, nhắc , rằng Trần Ngọc Đình tiền đền, chồng đánh đến nửa sống nửa chết, mở quyên góp mạng.
Số tiền quyên , một nửa dùng để đền bức tượng, đó hai vợ chồng trốn về quê, là dưỡng thai chờ sinh. Công ty cũng chẳng buồn truy cứu nữa, vì chuyện nhỏ đáng mất công.
Không lâu , sếp lớn bỏ tiền thỉnh một pho tượng Phật mới, đặt đúng vị trí cũ bệ gỗ.
Mọi chuyện dường như trở như , mà cũng còn như .
Về , dần dần quên mất Trần Ngọc Đình và rắc rối của cô . Nhân viên cũ nghỉ, mới đến, ai cũng yên làm việc, ai dám gây chuyện như cô từng làm.
Sau khi Trần Ngọc Đình biến mất, phòng nhân sự đổi yêu cầu phỏng vấn đầu , từng điều một đều như nhắm thẳng cô , quyết để lọt thêm “một Trần Ngọc Đình” nào nữa, để công ty yên .
Dĩ nhiên, cái tên Trần Ngọc Đình… mãi mãi là một “truyền thuyết” trong văn phòng chúng .
Mãi đến khi chuyển sang công ty khác, cũng từng gặp ai thứ hai như cô nữa.
(Hoàn)