Cô Ả Đồng Nghiệp Cực Phẩm - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-07 05:24:02
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Tuy chặn họng nhiều , Trần Ngọc Đình vẫn chịu bỏ cuộc, tiếp tục tìm cách làm phiền .
Vài ngày , khi chuẩn xong bữa ăn kiêng cho ngày hôm , cô bất ngờ nhắn tin WeChat:
“Tiểu Cảnh iu dấu ơi~ Ngày nào em cũng mang cơm healthy ngon quá! Chị cũng ăn, em thể nấu luôn phần cho chị ăn chung ? Dù gì làm thêm một phần cũng tiện thôi, nguyên liệu trông cũng đắt lắm ha~ Chị gửi em 40 tệ cho cả tuần nha, coi như cảm ơn em, còn dư thì em cứ uống cà phê nhé, chị hào phóng lắm đó~”
Chưa kịp phản ứng gì thì cô chuyển khoản luôn 40 tệ.
là thần kinh.
Tôi mở tủ lạnh , đống nguyên liệu: ức gà, cá ngừ, thịt bò, tôm, cua, bò bít tết, cá basa… thêm cả sữa chua 100 tệ một hộp.
Chưa kể tiền điện, công nấu nướng, gia vị…
Cô nghĩ khùng chắc?
40 tệ ăn cả tuần, còn đòi thừa tiền?
Tôi lắc đầu, xóa luôn tin nhắn cho đỡ bực.
Sáng hôm , cô toe hỏi:
“Tiểu Cảnh, em nhận tiền? Làm chị thấy áy náy ghê! Trưa nay ăn gì đây?”
Tôi mỉm cô :
“Sao? Chị ăn gì liên quan gì đến ? Tôi mang cơm . Hay chị hỏi xem ăn gì, thì cùng, thì đặt đồ ăn. Chị cũng dùng điện thoại thông minh nhỉ?”
Sắc mặt Trần Ngọc Đình sầm :
“Hôm qua chị bảo em mang cơm cho chị mà! Còn chuyển tiền cho em nữa, chẳng lẽ em thấy?”
Tôi cố nín , tỏ vẻ ngây thơ:
“À cái đó hả… thấy ! mà xin nha, trễ quá , em mới nhận lời một chị khác. Em những lấy tiền mà còn trả thêm 20 tệ tiền xe để mang đến tận nơi cho chị đó.”
Cô sững , chỉ tay run rẩy :
“Em… em đúng là ngốc thật! 40 tệ chị đưa em còn thèm, bỏ tiền túi giao cơm cho khác? Bạn ?”
Tôi lắc đầu :
“Không, chỉ là bạn quen qua mạng bình thường thôi.”
Cô nghẹn họng, bĩu môi khắp văn phòng , giả vờ kể khổ với mấy đồng nghiệp rằng “dở ”, cơm ngon thế còn chịu nhận tiền.
Ai ngờ bật :
“Chị Trần, em chị chứ, cơm làm công phu , tám tệ một ngày mua gì? Salad em đặt cũng hơn 20 đó…”
Cô hừ nhẹ, nhỏ giọng lầm bầm:
“Mấy cùng phe với nó… Tôi chẳng thèm nữa…”
Sau bao làm bẽ mặt, Trần Ngọc Đình bắt đầu kéo bè kết phái cô lập , còn phòng sếp thường xuyên, đang toan tính gì.
mấy chiêu đó với chẳng là gì, quen đối phó .
Chẳng bao lâu, công ty giao cho công tác đến thành phố D để bàn hợp đồng.
Sợ một lạ nước lạ cái dễ thiệt thòi, sếp còn bàn bạc với xem nên chọn ai cùng.
Ai ngờ Trần Ngọc Đình giơ tay lên:
“Cho em , anhTừ! Em là thành phố D mà, cũng học hỏi thêm từ Tiểu Cảnh, cho em cơ hội nhé!”
Tôi và sếp đều ngớ .
Một là, sếp gần 60, mà cô dám gọi sếp là “ Từ”?
Hai là, cô ngày nào cũng học, nhưng bao giờ chủ động hỏi ai điều gì.
Sếp sang :
“Tiểu Cảnh, cho cô chọn cùng, cô quyết nhé.”
Tôi khẽ cong môi :
“Được thôi, nếu chị Trần học thì chung , về nhớ làm báo cáo công việc nhé?”
Nụ mặt Trần Ngọc Đình lập tức đông cứng.
Sếp thì ha hả:
“Ý đó đó!”
5.
Hôm công tác, đợi cô ở ga tàu suốt nửa tiếng, đến khi bắt đầu soát vé mà vẫn thấy bóng dáng Trần Ngọc Đình .
Tôi gọi điện cho cô bao nhiêu cuộc mà vẫn là tiếng máy bận, đến nhức cả đầu.
Vừa lo tức, thời gian tàu sắp chạy đến nơi, nghiến răng tự qua cổng soát vé lên tàu.
Tàu cao tốc bắt đầu lăn bánh, kìm mà gọi tiếp cho cô , sợ cô lên kịp, sợ cô xảy chuyện gì lúc làm.
Lần thì cô bắt máy, giọng thở hổn hển.
“Tiểu Cảnh, em đang ở thế? Chị lên tàu ... Thật ngại quá, hiểu hôm nay đường tắc, chị còn mắng tài xế một trận nữa chứ…”
Tôi cúi đầu đồng hồ, 11 giờ, sớm qua giờ cao điểm từ lâu , còn tắc cái gì nữa?
chẳng buồn vạch trần, chỉ cần cô lên tàu là dập máy ngay.
Ba tiếng tàu, chẳng cô chỗ nào, ghế bên cạnh thì trống từ đầu đến cuối.
Tôi cũng quan tâm, chỉ mong chuyến công tác yên , đừng chuốc thêm phiền phức.
Cuối cùng cũng đến nơi, đợi cô ở cổng .
Vẫn là nửa tiếng mới thấy cô lếch thếch kéo vali bước , đến cũng sững sờ.
“Này, chúng công tác chứ nghỉ dưỡng , chị mang nhiều hành lý thế làm gì? Còn cần cả vali ?”
Cô vội vàng bước nhanh gần.
“Không ba ngày ? Chị từng xa, quen ngủ ở khách sạn nên mang cả chăn gối , , chị tự kéo mà…”
Lúc đó trong lòng như cả vạn con ngựa hoang đang phi nước đại, thậm chí còn hối hận vì phút bốc đồng đồng ý cho cô cùng.
Trên đường , Trần Ngọc Đình ngừng than thở về đồng nghiệp.
Hết kể chuyện Vương chịu cho cô nhờ xe ga, vợ nhỏ nhen.
Rồi kể chuyện Tiểu Hàn thèm chuyện với cô, chắc là khinh cô xuất nông thôn.
Có lúc còn chồm đến hỏi ưa cô , nếu thì cứ thẳng, để cô cơ hội sửa đổi.
Càng cô càng tủi , cúi đầu sụt sịt.
“Chị chị từ quê , kinh nghiệm làm việc cũng ít, hòa nhập với mấy thành phố, nhưng là đồng nghiệp thì nên giúp đỡ chứ? Biết chỉ cần cho chị một cơ hội, chị cũng sẽ thua kém gì ai?”
Tôi nhắm mắt , vờ như thấy.
Đùa , khác cô thế nào, chứ thì rõ như ban ngày.
Cơ hội, cho cô , nhưng cô trân trọng ?
Chuyện liên quan gì đến xuất thôn quê thành phố, điều mà ai cũng quan tâm là nhân cách và phẩm chất của đó. Rất tiếc, Trần Ngọc Đình là một cái tên nổi tiếng khắp công ty – theo hướng tiêu cực.
Anh Vương chỉ cho cô nhờ xe đúng một từ chối luôn, bởi vì cô lên xe làm đủ trò đúng mực.
Ai cũng ghế phụ quan trọng thế nào, thế mà cô mới mười phút cởi giày, khoanh chân, coi ghế phụ như giường nhà .
Anh Vương từng rõ rằng ghế phụ là chỗ dành riêng cho vợ , hy vọng cô ghế .
Vậy mà cô phớt lờ, cứ ngang nhiên đó, còn ngọ nguậy đủ kiểu – lúc thì kéo tấm chắn nắng soi gương tô son, lúc chỉnh ghế ngả .
Mỗi hành động đều như nhảy múa dây thần kinh của vợ Vương.
Quả nhiên, mấy ngày , vợ phát hiện xe mùi lạ và các chi tiết đổi, lập tức làm ầm lên với chồng.
Mấy hôm đó, Vương Trần Ngọc Đình bằng ánh mắt như g.i.ế.c .
Cô thích nhất là kéo khác buôn chuyện, kể chồng và bố chồng.
Thời gian trôi qua, ai còn nữa.
Tiểu Hàn gần cô , hiếm khi chia sẻ những điều ngọt ngào với yêu, còn đang tỏ ngưỡng mộ thì cô buông một câu.
“Chỉ thôi mà em cảm động? Đàn ông bây giờ dùng mấy thứ rẻ tiền để lừa con gái! Mấy cô như em bán còn giúp đếm tiền chứ!”
Tiểu Hàn lập tức biến sắc, chia sẻ chuyện riêng tư để mấy lời cay nghiệt như .
Từ đó, Tiểu Hàn bao giờ chủ động chuyện với cô nữa.
Còn , cô cũng từng khiến phát ngán ít , chỉ là mang tiếng tính cách hiền lành, nên ít phản ứng.
Miễn là cô chọc đến , thì nhịn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-a-dong-nghiep-cuc-pham/chuong-2.html.]
May mắn là chuyến công tác khá suôn sẻ, cuộc gặp khách hàng cũng thành công, ít nhất đơn hàng nắm chắc trong tay.
Điều duy nhất khiến phiền là, cô cũng chẳng khác gì, suốt buổi chỉ trốn lưng giả vờ ngây thơ, chẳng giúp việc gì.
thôi cũng , chỉ cần đừng gây rắc rối là .
Sau khi về công ty, nhờ kết quả công việc, khoản thưởng đó trì hoãn do hồ sơ phát .
Trần Ngọc Đình tươi bá vai .
“Vẫn là em lợi hại nhất đấy Tiểu Cảnh! Không ngờ em trẻ mà giỏi thế! Trước đây chị còn tưởng em leo lên là nhờ quan hệ quyến rũ ai đó cơ đấy! Haha!”
Tôi hất vai, gạt tay cô xuống, lạnh lùng :
“Ăn cho cẩn thận, đây là văn phòng chứ giường nhà chị. Nếu chị tin chuyện dựa thể để kiếm cơm thì cứ thử xem bản lĩnh của chị đến .”
Tôi phớt lờ khuôn mặt tái mét của cô , về chỗ .
Ngày tháng trôi qua, Trần Ngọc Đình dễ tính nhưng dễ bắt nạt, dần dần cũng động đến nữa, mà chuyển sang “chiến đấu” với khác.
Lời phàn nàn về cô trong văn phòng ngày một nhiều.
Cô đúng là EQ cực thấp – thấp đến mức khiến khác hiểu đường ai đánh.
Mỗi cô xin nghỉ là cả phòng như mở hội, thậm chí còn lập cả “diễn đàn bóc phốt Trần Ngọc Đình”.
kỳ lạ là, cô nghỉ phép càng lúc càng nhiều, đến mức bộ phận nhân sự nhắn riêng hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy , cứ ba ngày bệnh một ?
Tôi cũng chỉ trả lời: “Không .”
6.
Sau khi nghỉ liền một lúc năm ngày, Trần Ngọc Đình làm việc.
Vừa đến công ty, cô lập tức chui phòng làm việc của sếp Từ, đó cả buổi sáng mới chịu .
Đến giờ cơm trưa, cô tuyên bố một tin động trời – cô mang thai .
Cả văn phòng sững sờ.
Ai cũng , phụ nữ mang thai thì khó chiều, mà Trần Ngọc Đình lúc bầu “khó nuốt”, giờ mà mang thai nữa thì đúng là trình độ “ác mộng cấp độ cuối”.
Cô hớn hở kể: cô và chồng lấy lâu mà mãi con, bố chồng càu nhàu suốt.
Bất đắc dĩ, cô mới theo chồng lên thành phố làm việc, ngờ lên làm ba tháng thì bầu.
Cả nhà cô vui mừng khôn xiết, đến cả hai bố chồng – giờ khinh thường cô mặt – giờ cũng chủ động đòi lên thành phố chăm sóc con dâu sinh, bảo sẽ đỡ đần nuôi con.
Trần Ngọc Đình vênh mặt như gà giành giải quán quân:
“Tôi là công thần đấy, nhưng tuyệt đối cho họ lên chăm ! Người quê bẩn rắc rối, mà để họ đến thì mất con lúc nào ! Đứa bé là cháu đích tôn của nhà họ mà!”
Cả văn phòng khẩy.
Nói thật, cô cũng là quê, mà còn chê bai chính bố chồng quê mùa – đúng là “chó chê mèo lắm lông”.
Dù ngoài mặt cho qua, nhưng ai thực sự tai mấy lời đó.
Từ khi mang bầu, Trần Ngọc Đình càng ngày càng lắm chuyện.
Trước đây còn âm thầm lưng, giờ thì ngang nhiên chỉ trích khác.
Có cô thẳng mặt mấy cô em trong phòng, khiến các em tức đến đỏ mắt, làm mà cứ như chịu tang.
Đặc biệt, trong phòng tuyệt đối dùng nước hoa, sữa dưỡng thể mùi, thậm chí cả dầu gội, nước giặt mùi thơm cũng “cấm”.
Cô quát mắng, chỉ âm thầm làm khác khó chịu, lúc thì gửi link “tác hại của nước hoa”, khi thì post bài “cách chọn sữa dưỡng thể cho bầu” lên nhóm chung.
Dần dần, chẳng ai rước phiền, cả văn phòng trở thành vùng đất “khử mùi”, đến mức viêm mũi cũng thấy dễ thở.
Mọi chuyện tưởng như yên , cho đến khi hè tới, Trần Ngọc Đình bắt đầu bày trò.
“Này , các bật điều hòa hả? Tôi đang mang thai, cơ thể yếu, gió lạnh là đau hết xương khớp! Mấy sống mà ích kỷ quá !”
Có phản bác:
“Đây là môi trường làm việc chung, thiểu phục tùng đa chứ! Trời nắng nóng thế bật điều hòa thì ai chịu nổi? Nếu cô thấy lạnh thì mặc thêm áo !”
Trần Ngọc Đình cứng họng, nhưng vẫn ngoan cố, cứ thấy ai bật điều hòa là cô phi ngay tới… tắt ngay!
Vì thế, điều hòa trong phòng cứ bật lên tắt, ai cũng sợ hỏng mất, nhưng cũng đành bật lên khi nóng quá.
Cuối cùng, cô ngại chạy tới chạy lui, liền… giấu hẳn điều khiển điều hòa m.ô.n.g , ai hỏi cũng đưa!
Vì cô là phụ nữ mang thai, nên ai cũng ráng nhịn.
đàn ông trong phòng, những cao to, lực lưỡng thì mỗi ngày chỉ một chỗ cũng mồ hôi đầm đìa, khổ tả.
Cho đến một hôm, mấy em chịu hết nổi, đồng loạt lên phòng sếp Từ khiếu nại.
Sếp Từ tình hình mà dở dở cườ, ngờ một Trần Ngọc Đình thể khiến cả văn phòng náo loạn như .
mà… sa thải một phụ nữ đang mang thai thì vướng luật lao động, cô mà nổi điên kiện công ty thì rách việc.
Bất đắc dĩ, sếp Từ chỉ còn cách dỗ dành, đề nghị đổi chỗ cho cô , để xa điều hòa nhất thể, gần như luôn với lễ tân.
Thế là, giữa mùa hè oi bức, cả văn phòng mặc đồ mát mẻ, riêng Trần Ngọc Đình mặc áo khoác lông, quần dài màu đen, thôi thấy mướt mồ hôi, thế mà cô vẫn “hưởng thụ” hết sức.
7.
Vấn đề điều hòa mùa hè giải quyết xong, chuyện muỗi cắn nổi lên.
Văn phòng đông , mở cửa thông gió, nên muỗi bay thì khỏi , chỉ cần sơ ý một chút là nổi đầy nốt đỏ. Có khi đốt ở những chỗ hiểm như đùi, n.g.ự.c ngón tay, ngứa đau, đúng là chịu nổi.
Chúng thì chẳng làm gì , chỉ cắn răng mà... dâng hiến cho lũ muỗi.
Tại ư?
Vì chị Trần Ngọc Đình tuyên bố chắc nịch: “Tôi mới thai, ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, tuyệt đối dùng nhang muỗi máy đuổi muỗi. Trong đó hóa chất độc hại, cẩn thận con sinh đầu méo miệng lệch. Cũng dùng dầu gió nước hoa, vì mùi hương sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, kể còn xạ hương trong thành phần!”
Cô thì mặc kín mít như ninja, muỗi chẳng cắn nổi một phát, chỉ tội tụi , những vô tội.
ở áp bức, ở đó phản kháng.
Trong phòng một em gái sinh năm 2005, bình thường lễ phép, nhịn Trần Ngọc Đình lâu. Đến hôm nay, khi cô ngang nhiên gỡ bình xịt muỗi xuống, cô em bùng nổ.
Em cầm lọ xịt muỗi bằng thủy tinh, "cạch!" một tiếng đập thẳng xuống bàn mặt Trần Ngọc Đình.
Lọ vỡ tan, nước xịt b.ắ.n thẳng chân Trần Ngọc Đình. Cô mang dép tông đế bằng, lập tức nhảy lùi nửa bước – chẳng giống một bà bầu cần cẩn trọng chút nào.
Cô kịp lên tiếng thì em gái nổ như pháo:
"Chị bệnh ? Chị mặc kín bưng, muỗi cắn chị thì kệ chị, bắt tụi cũng bảo vệ? Cái cho xài, cái cũng cấm, chị tưởng chị là trưởng trại giam hả? Tôi làm chứ làm mồi cho muỗi! Nếu chị yếu đến thế thì về nhà giữ thai ! Nghe chị khó khăn lắm mới bầu, về mà dưỡng, chứ nghiệp nặng như chị thấy đứa con chắc cũng khó sinh lắm đấy! Với , chị mang thai chứ mang thai giùm cả phòng ? Sao bắt tụi chịu khổ chị? Nếu chịu nổi thì biến !"
Trời ơi, sướng!
Phải là sướng rơn! Một đồng nghiệp như xin cho cả tá!
Không ít xung quanh cũng phụ họa, Trần Ngọc Đình đến cứng họng, chỉ run run giơ tay chỉ:
"Cô... cô cái con nhóc ..."
Cô em bĩu môi:
"Tôi là con nhóc, nhưng còn tôn trọng khác. Còn chị, già đến ba, bốn chục tuổi, hiếm hoi lắm mới thai mà chịu tích chút đức cho con. Đi đến cũng gây họa, hổ ? Già mà còn ngây thơ!"
Cả phòng ầm lên, tiếng cứ lan rộng dần.
Trần Ngọc Đình đột nhiên ôm bụng, thụp xuống, lưng dựa tường trượt dài xuống đất.
"Tôi... đau bụng, là cô chọc tức đó..."
Cô em bất ngờ, nhưng cũng sợ, rút điện thoại định gọi cấp cứu.
Trần Ngọc Đình lập tức ngăn :
"Ấy! Đừng! Tôi tiền trả xe cấp cứu ! Đừng gọi... một lúc là thôi."
Và thế là cô đó tới tận lúc tan ca.
Không chỉ chúng , đến cả sếp tổng Từ và phòng nhân sự cũng bó tay với bà tổ .
Sau vụ , chúng họp kín, ý tứ rõ ràng: chờ hết thai kỳ, tìm cớ cho cô nghỉ việc.
Công ty chúng xưa nay kiểu “qua cầu rút ván”, nhưng Trần Ngọc Đình quá giới hạn. Bao nhiêu nhân viên rời vì cô chọc tức, tỷ lệ nghỉ việc tăng vọt, phòng nhân sự phát sợ.
Mọi thống nhất phương án.
Sau "trận chiến" chai xịt muỗi , cả văn phòng bắt đầu... ngầm cô lập Trần Ngọc Đình.
Không cố tình kỳ thị, mà ai cũng sợ vạ lây, nhỡ con cô mệnh hệ gì, đổ cho khác, thà cắt đứt từ trong trứng còn hơn.
Trần Ngọc Đình cũng ngốc, nhận điều đó nên cũng ít kiếm chuyện hơn, nhờ mà văn phòng thời gian yên bình hiếm hoi.
Thấm thoắt, bụng cô ngày càng lớn lên như bơm khí.