Cô Ả Đồng Nghiệp Cực Phẩm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-07 05:23:23
Lượt xem: 8
1.
Tôi công ty ngay khi nghiệp.
Tính năm năm tròn, chứng kiến lúc công ty phất lên, cũng từng qua giai đoạn khủng hoảng. Thời kỳ thảm nhất, bốn phòng ban cộng chỉ còn vỏn vẹn hai mươi .
Tôi từng tăng ca, chịu khổ, cũng từng nhận thưởng lớn, kiếm ít tiền. Nhân sự công ty đổi bao nhiêu , đều chứng kiến hết.
Tưởng rằng bao nhiêu “yêu ma quỷ quái” đời gặp qua cả . đồng nghiệp mới cạnh đây mới thực sự khiến tam quan của đập nát, xây dựng từ đầu...
Tôi nhịn , rời mắt khỏi màn hình máy tính, về phía cô . Lúc , cô đang vật lộn với một xấp tài liệu trong tay. Rõ ràng chỉ mấy dòng chữ, tập trung sáng đến trưa là xong.
Vậy mà cô loay hoay suốt ba ngày.
Trần Ngọc Đình là đồng nghiệp mới của , công ty lâu, phân về bộ phận phụ trách để “làm quen công việc”.
Tôi tuy quản lý trưởng nhóm gì, nhưng chí ít cũng là “cá sấu già” thâm niên trong công ty. Tính tình thì cực kỳ định.
Tiếp xúc một thời gian, phát hiện đây là đầu tiên cô làm. Trước đó, cô từ quê theo chồng lên thành phố, chồng cô làm thợ xây ngoài công trình. Chưa kịp làm quen môi trường vững chỗ nào, cô vội nộp hồ sơ công ty chúng vì gần nhà.
Thật ban đầu phòng nhân sự cũng e ngại vì tuổi tác và trình độ học vấn của cô , định loại hồ sơ luôn. Ai ngờ Trần Ngọc Đình loại ngay vòng đầu, thế là hôm cô tự đến công ty lóc ầm ĩ một trận.
Trong lời của cô ý rõ ràng: công ty lớn như thế phân biệt tuổi tác, phân biệt giới tính, phân biệt vùng miền? Chưa cho cơ hội thử việc mà phủ định năng lực của ?
Nói thật, làm việc từng năm, đầu tiên thấy một “trường hợp đặc biệt” như thế.
Lúc đó cũng mặt. Khi cô quanh phòng, liếc mắt chọn ngay trẻ nhất là , giơ tay chỉ thẳng: “Các sếp , cho cơ hội ! Cái cô bé làm thì cũng làm ! Tôi sớm muộn cũng sẽ tạo lợi nhuận cho công ty! Cái vị trí , sớm muộn cũng lên!”
Tôi sững tại chỗ, trong lòng gào thét: “Trời ơi đức Phật của , chỉ là một nhân viên quèn, chị tranh cái gì với trời?”
lúc đó, phòng cũng chẳng ứng viên nào thực sự phù hợp. Lãnh đạo bộ phận nghĩ kiểu như cô ít nhất cũng “liều lĩnh, nhiệt huyết”, khí thế “ con đường khác dám ”, thế là phá lệ gọi phỏng vấn hai. Cuối cùng, lòng vòng một hồi, cũng để cô làm.
Xui cái là, cô phân phòng .
Xui hơn nữa là... ngay bên cạnh .
Mà là ai?
Là đứa từng cô xem thường, bây giờ vẫn đang khinh khỉnh trong ánh mắt của cô .
Ngày đầu làm, cô cầm cái ly canh ở phòng nước, đôi mắt to tròn tò mò đầy vẻ hóng chuyện: “Tiểu Cảnh , em còn trẻ thế mà làm phụ trách ? Còn giao nhiệm vụ hướng dẫn chị nữa, giỏi thật đó... Nói thật chứ, em chắc chắn do ‘lên thâm niên’ mà lên đúng ? Chúng đều là đồng nghiệp mà, em nhỏ chị , nhà làm sếp ? Là tổng giám đốc Từ ? Hay là lãnh đạo phòng nào đó? Hay là đại lão đầu công ty?!”
Tôi âm thầm trợn mắt, nâng ly cà phê vòng qua cô , nhàn nhạt đáp: “Xin chị Trần, em làm ở công ty năm năm rưỡi mà đến giờ vẫn nào ở đây cả.”
Mặt cô thoáng cái cứng đờ, gượng lẽo đẽo theo về chỗ.
Tôi là kiểu thích xã giao, nhưng nhớ thù kỹ. Vậy nên mấy ngày liền, với cô một câu.
Cả phòng còn trêu: Trần Ngọc Đình mới đắc tội với , chắc khổ dài dài.
Thật , xấp tài liệu vốn dĩ đến lượt cô xử lý. Theo đúng quy trình, kiểm tra xong là mang ký chuyển cho bộ phận khác. cô cảm thấy mới việc gì làm, liền lân la năn nỉ quản lý xin “xem thử học hỏi”. Năn nỉ đến phát mệt, cuối cùng cũng đồng ý.
Quản lý tất nhiên vui . Dân văn phòng trốn việc quen, giờ tự nhiên hào hứng làm, khác gì vớ bảo vật. Lập tức toe toét gật đầu.
Chính cái quyết định nóng vội đó khiến cô ôm cái tài liệu mà chằm chằm suốt ba ngày trời.
Bọn họ nghĩ đến việc sẽ liên lụy thế nào, vì bộ phận bên cạnh giục lên giục xuống suốt ba ngày... cô , mà là .
2.
Tôi gõ nhẹ lên bàn cô .
"Xem xong thì đưa đây. Bao nhiêu ngày , đến khúc gỗ cho mọc hoa ."
Trần Ngọc Đình gượng, vội vàng gập tài liệu đưa cho .
"Xem xong , xem xong , đưa em đó…"
Tôi đương nhiên cho rằng cô xem ba ngày thì hẳn , nếu vấn đề gì chắc chắn , thế nên liền giao luôn cho bộ phận bên cạnh.
Vừa mới xuống đầy hai phút thì sếp gọi điện thoại đến.
"Cảnh Liên, đây là kết quả mà các cô xem suốt ba ngày đấy ? sót liệu rõ rành rành thế mà ai ? Thành tích năm ngoái thiếu mất một con 0, cô phát hiện ?! Giờ thì , bên trực tiếp báo cáo lên tổng giám đốc, ông mặt cả buổi, còn dám nhận các cô là bên ! Cô và xem tài liệu , lập tức đến văn phòng ngay!"
Tôi làm ở đây bao năm , từng mắc kiểu . Trong lòng thầm mắng một tiếng "xong ", vội vàng gọi Trần Ngọc Đình cùng lên gặp sếp.
Vừa đẩy cửa , một luồng khí lạnh ập tới.
Tài liệu vung vãi bàn, sếp cúi đầu ngẩng mắt liếc qua hai chúng .
"Cảnh Liên, cô làm ở chỗ năm năm nhỉ? Năng lực của cô rõ, giải thích , chuyện hôm nay kiểu sai lầm mà cô sẽ phạm ."
Tôi hiểu rõ tính sếp, bước lên mấy bước, chủ động nhận về , mấy chuyện khác để hẵng .
"Xin sếp Từ, là ở . Tôi xem kỹ. Trần Ngọc Đình kiểm tra xong, bên đòi gấp quá nên giao luôn. Sớm xem qua …"
Sếp Từ hừ lạnh một tiếng.
"Nói thì dễ . May mà bên phát hiện, nếu báo cáo thẳng lên, hai bộ phận chúng tháng đừng mong lương. Cô xem, tài liệu cô phụ trách , để mới làm?"
Tôi liếc qua cô một cái.
"Chị Trần cạnh tranh, tự chị xin làm. Trưởng phòng thấy chị nhiệt tình, nghĩ chỉ vài con chữ vài con thì chắc chị hiểu , nên mới giao cho để rèn luyện…"
Sếp Từ dù là lãnh đạo nhưng cũng kiểu hách dịch, thường ngày khá thiện, lúc trầm giọng hỏi cô :
"Cạnh tranh là , nhưng nên dùng công việc, tới cạnh tranh với cũ. Cô hiểu công ty mà dám xem tài liệu của chúng ? Lỡ mà sai thật, sa thải là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến chúng mới là lớn!”
"Chỉ là vài chữ vài ? Cô mới đến mấy ngày mà hiểu nội tình công ty? Tôi hỏi cô, công ty kinh doanh chính là gì? Có bao nhiêu bộ phận, bao nhiêu lãnh đạo, bao nhiêu nhân viên? Khách hàng cần phục vụ là những ai? Khách hàng từ khắp nơi cần đối đãi, hợp tác thế nào?… Đây là thứ cô xem ba ngày ? May mà ký tên nộp lên, nếu đuổi cô ba cũng đủ!"
Trần Ngọc Đình bối rối cào cào tay, lí nhí :
"Nếu Tiểu Cảnh giục thì vội giao tài liệu…"
Tôi tức đến bật , quá , cái nồi cuối cùng vẫn úp về đầu .
Có lẽ cô cũng thấy lời thiếu sức thuyết phục, liền lấy dũng khí thẳng , chất vấn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/co-a-dong-nghiep-cuc-pham/chuong-1.html.]
"Đừng chỉ mắng , Tiểu Cảnh em , em luôn cạnh chị, cứ chị kiểm tra tài liệu ? Còn bảo chị bên đang giục. Vậy chẳng là do em hối lấy gấp ?"
Tôi cau mày .
"Chị Trần, chị xem ba ngày . Tôi hỏi lấy thì là quá lịch sự đấy. Thế mà gọi là giục? Hơn nữa, khi nào đó mà giám sát chị? Tôi việc của ? Ba ngày nay bản tổng kết công việc đó, làm việc của . Tài liệu là việc của , nhiều lắm mất nửa tiếng là kiểm tra xong. Bây giờ chị những giành việc của , còn làm loạn cả lên…"
Cô lập tức cắt lời :
"Thì em bên cạnh, còn hỏi chị lấy gấp, chị mới tưởng em cần gấp mới đưa cho em! Chị nhận là phần sai, nhưng em thì ? Không chắc?"
Tôi còn định tiếp thì cô ngắt lời, cuối cùng dứt khoát im lặng, để xem "châu chấu cuối thu" còn nhảy bao lâu.
Chưa vài câu, sếp Từ liền cắt ngang:
"Đủ . Chuyện xảy , xử lý xong là . Cô cứ đổ hết lên Cảnh Liên làm gì? Cô là của , còn hiểu rõ hơn cô… Được , hai về . Tháng trừ mỗi 500 tệ tiền thưởng để làm gương."
Hai chúng lui khỏi phòng.
Vừa đóng cửa , Trần Ngọc Đình liền rướn tới bên :
"Em chứ? Đừng trách chị, cũng tại chị mới đến, nếu gây chuyện thì chắc chắn đuổi, em thì khác… Thật xin nhé, liên lụy đến em. Chị đúng là hiểu việc, sớm thế đưa cho em xem luôn …"
Tôi chỉ "ừ" một tiếng, tránh xa cô cả tám mét.
"Vậy đừng xem nữa. Việc của ai thì đó làm, khỏi giúp thành rối tung lên. À, tiện thể xin nhân sự đổi chỗ làm luôn . Chị thích cạnh chị, cũng chẳng chị ảnh hưởng. Ai lúc nào chị úp cho cái nồi nữa?"
Trần Ngọc Đình lúng túng, lí nhí "ừ" một tiếng, gì thêm.
3.
Vì văn phòng chật nên bộ phận nhân sự đành sắp xếp cho cô đối diện .
Tuy con rệp vẫn lượn lờ gần chỗ , nhưng nhờ cái máy tính kê cao chắn ngang nên thấy mặt cô , đành tự thôi miên bản để chuyển hướng sự chú ý.
cô cứ thỉnh thoảng đá một cú, huých một cái, thật sự thể tập trung làm việc nổi.
Tôi cũng nuông chiều cô , chờ đúng thời cơ thì giáng mạnh một cú trả đũa kèm thêm câu:
“Xin nhé.”
Khiến cô tức điên cũng phát .
Tất nhiên, sự kỳ quặc của cô dừng ở đó.
Vì cô từng làm việc hành chính bao giờ nên chúng chỉ giao những việc đơn giản nhất – nhập dữ liệu thông tin tài liệu. Sợ cô chậm trễ ảnh hưởng tiến độ, còn đặc biệt nhắc xong khi tan ca.
Cô hào hứng đảm bảo, bắt đầu cuộc chiến với bàn phím.
Tôi tiếng bàn phím gõ lách cách như đánh trống, nghĩ cô những chẳng thời gian chơi điện thoại lười biếng mà đến uống nước vệ sinh cũng chẳng thấy.
Đến trưa, một đồng nghiệp ngang qua chỗ cô vô tình liếc qua màn hình, lập tức sững sờ.
“Chị ơi, chị bận rộn cả sáng mà mới nhập bảy dòng đó á…?”
, chỉ là mấy cột thông tin đơn giản trong bảng Excel, mà cô mất cả buổi sáng chỉ gõ bảy dòng.
Lập tức cả văn phòng đổ dồn ánh mắt về phía cô .
Có lẽ nhận sự hổ, Trần Ngọc Đình nuốt nước bọt, gượng giải thích:
“Không … là do bàn phím quen tay, khác với cái ở nhà , nên mới làm chậm… , sẽ tăng ca để làm cho xong!”
Có trong đám đông bật khẩy:
“Lần đầu thấy chuyện ‘bàn phím khác ’, chẳng lẽ thứ tự 26 chữ cái cũng đảo lộn ? Chị Trần, bàn phím nhà chị xếp từ A đến Z hả?”
Câu đó dứt, cả phòng phá lên .
Cô đỏ mặt nhưng cũng gượng theo.
Tối hôm đó, cô vẫn theo đám nhân viên tan làm đúng giờ, chẳng hề tăng ca như .
Phải công nhận, lúc đó cũng thấy cô đáng thương.
cảm giác đó chẳng kéo dài bao lâu thì hiểu một đạo lý — đáng thương, ắt chỗ đáng ghét.
Tết năm đó tăng cân khá nhiều, bận rộn công việc nên thời gian luyện tập, chỉ thể cố nhịn ăn để kiểm soát cân nặng.
Tôi thường mang cơm giảm cân tự làm đến văn phòng, còn tranh thủ tập vài động tác nhẹ giờ nghỉ.
Trần Ngọc Đình lén quan sát mấy hôm, đến khi phát hiện đang cố giảm cân thì cô nhịn nữa.
Vừa , cô sang thì thầm với cô gái cạnh:
“Chết , dạo chị béo lên, tay chân to hẳn , làm bây giờ? À đúng Tiểu An, em dẫn chị cùng giảm cân nhé? Mình lập nhóm nhảy giảm béo trong văn phòng ! Ha ha!”
Tôi ngẩng đầu cô .
Rõ ràng đến 50kg mà cứ kêu béo, chẳng khác gì cố tình chọc tức .
Cô gái cùng bàn vốn thiết với , chẳng thèm hùa theo mà giả vờ nghiêm túc đáp :
“ đó chị Trần, tay chị cũng to thật, khi đập c.h.ế.t cả một con bò đấy. Chân cũng chẳng nhỏ … Chị chắc là dáng quả lê ? À mà đúng, chị chắc là quả táo, vì tay cũng chẳng nhỏ… Hay là chị thuộc loại mới — quả lê táo kết hợp? Ghê nha…”
Nói xong, Trần Ngọc Đình giận tím mặt, bật dậy khỏi ghế.
“Cô kiểu gì ! Tôi chỉ 48kg thôi! Tôi béo chỗ nào! Cô mới béo ! Cô mới là quả táo quả lê!”
Cô gái bĩu môi, cô .
“Chị cũng chỉ 48kg , thế chị còn kêu béo làm gì? Hay là hùa theo khen chị gầy ? Ồ, hiểu nhầm , xin nha. Chị gầy nhất, gầy tới mức cả lẫn hộp chỉ nặng 2,75kg nhé!”
Trần Ngọc Đình vẫn chịu thua, sang , cố tình giả vờ thiết hỏi:
“Còn em thì , Tiểu Cảnh? Nhìn chân tay em cũng… Em nặng bao nhiêu? Ngày nào cũng tập luyện, ăn chế độ healthy, em giảm mấy ký ?”
Mấy trò kiểu thấy mãi , nhưng lộ liễu thế thì đúng là đầu.
Tôi chẳng thèm liếc cô , mắt vẫn màn hình kiểm tra liệu.
“Cân nặng của liên quan gì đến chị, liên quan đến công việc của chị? Nếu chỉ tò mò tọc mạch thì xin , một là đang bận, rảnh tám chuyện. Hai là đây là thông tin cá nhân, chị và đến mức đó, miễn bàn.”
Trần Ngọc Đình làm cho cụt hứng, mím môi chỗ .