CHUYỆN TÌNH ANH LÍNH CÔNG BINH - NGOẠI TRUYỆN 4
Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:59:02
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trung Quân và Milo kế bên xem Minh Ngọc gói bánh chưng mà chốc chốc nuốt nước bọt đến “ực” một cái.
Mùi đậu xanh nấu chín, mùi thịt ướp hạt tiêu quyện với hương nếp thơm, thực sự khiến cho một tên cẩu già như Milo kiềm chế .
Nó “chứng kiến” mười mấy nồi bánh chưng mà nào cũng như đầu thấy Tết . Chẳng trách tên nhóc Trung Quân trải sự đời dãi dớt thành dòng.
Trung Quân kéo áo Minh Ngọc:
“Mẹ ơi, con ăn một ít đậu ?”
Minh Ngọc bật , chỉ tay nồi đậu bên cạnh:
”Có thể lấy ở đây.”
Hai mắt Trung Quân sáng rực lên, vội vàng lấy thìa vét ít đậu còn sót ở đáy nồi.
Năm nay cả Thành Trung và ba Vinh đều công tác, lẽ Tết mới về nên ở nhà chỉ hai con và Milo đón Tết mà thôi.
Minh Ngọc gói bánh giảng giải cho Trung Quân cách đặt lá, thứ tự sắp xếp gạo, đỗ và thịt lợn cho đúng.
Trung Quân gật gù, cầm chiếc bánh gói bằng lá dong lên ngắm nghía một hồi. Bên trong bánh là những hạt nếp thơm “nhuộm” xanh bằng lá riềng kết hợp với đậu xanh thơm thơm bùi bùi và thịt mỡ béo ngậy.
Chỉ nghĩ tới thôi “đánh chén” một trận no say .
Trung Quân nhớ tới lời Thành Trung nên sang hỏi Minh Ngọc:
“Con thấy ba bánh chưng tượng trưng cho đất còn bánh giầy tượng trưng cho trời.”
“Tại chỉ gói bánh chưng cúng cụ mà làm bánh giầy?”
Minh Ngọc ngẩn trong giây lát. Cô từng nghĩ tới vấn đề .
Milo nhịn mà sủa lên vài tiếng:
“Minh Ngọc, cô xem nào. Con cô nó đang hỏi kìa.”
Minh Ngọc sang Trung Quân liền thấy sự háo hức trong mắt .
Cô mỉm :
“Mẹ nghĩ bánh giầy để lâu như bánh chưng nên thường làm bánh chưng để cúng ông bà tổ tiên dịp Tết mà thôi.”
“Con thấy bánh chưng bày bàn thờ mấy ngày liền ?”
Trung Quân suy nghĩ một hồi :
“Chắc là như ạ.”
lúc giọng của Thành Trung vang lên:
”Mẹ Ngọc là đủ .”
Trung Quân chạy vội về phía Thành Trung, nước mắt nước mũi tèm nhem:
”Ba. Ba về .”
Thành Trung bật , lấy tay lau nước mắt cho Trung Quân:
”Con trai ba mau nước mắt quá.”
“Cười lên một cái ba xem nào.”
Trung Quân nhăn nhăn nhở nhở:
“Như ba?”
Thành Trung véo nhẹ hai cái má phúng phính của Trung Quân :
”Phải chứ.”
lúc Milo sủa lên vài tiếng, vòng quanh Thành Trung sức đánh :
“Đi lâu như về quà cho Trung?”
Thành Trung liền đưa một phong kẹo béo:
“Trung Quân đem kẹo ngoài chia cho Milo mấy cái.”
Trung Quân tới híp cả mắt, vẫy tay gọi Milo:
”Đi thôi. Tao tám cái, mày hai cái nhá.”
Milo hậm hực, sủa lên vài tiếng:
“Năm - năm .”
Trung Quân thấy vẻ hài lòng của Milo liền sửa .
”Bảy - ba ?”
Milo vẫn sủa nhặng lên. Trung Quân đành xuống nước:
“Sáu - bốn, ?”
Milo tạm hài lòng, ngoan ngoãn theo Trung Quân, dù cũng là con của Thành Trung và Minh Ngọc. Nó mà còn láo nháo,đòi chia phần hơn ngày cho bã.
…
Sau khi Trung Quân và Milo rời , Thành Trung liền tiến tới bên Minh Ngọc:
”Bánh giầy ít xuất hiện trong mâm cỗ Tết một mặt vì khó bảo quản như em . Mặt khác vì làm nó theo cách truyền thống tốn sức, cần những mạnh khoẻ, dẻo dai đảm nhận việc .”
Minh Ngọc mỉm , ngước mắt Thành Trung:
”Lát nữa giải thích thêm với con .”
Thành Trung nhẹ nhàng ôm lấy Minh Ngọc từ phía :
“Tối nay chúng làm bánh ?”
Minh Ngọc ngạc nhiên:
“Làm bánh gì nữa chứ?”
Thành Trung thản nhiên đáp:
“Có mạnh khoẻ, dẻo dai về , làm thì phí đó.”
Nói xong nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, thì thầm:
“Anh nhớ em.”
Minh Ngọc những lời liền nổi hết cả da gà da vịt. Ở bên Thành Trung lâu như cô hiểu rõ những ẩn ý trong lời của . Dạng IQ vô cực thật sự khiến Minh Ngọc đau đầu mà.
Cô xoay , ngước mắt :
“Em đang làm bánh chưng , đêm sẽ luộc bánh.”
Thành Trung tủm tỉm :
“Gói bánh muộn như là để luộc sáng sớm hôm .”
“Em tưởng thể lừa ?”
Hai má Minh Ngọc ửng đỏ, cô ấp úng:
“Năm nay… đổi.”
Thành Trung giả vờ giận dỗi:
“Em cắt suất của . Vợ còn quan tâm tới nữa .”
Minh Ngọc thở dài, hiểu khi cưới da mặt Thành Trung trở nên dày hơn.
Mỗi nguy cơ “mất quyền lợi” liền bày vẻ mặt dỗi hờn, những thế còn bù lu bù loa cả lên khiến cô nhanh chóng đồng ý cũng .
Ở nhà chỉ hai bọn họ, còn ba Vinh và Trung Quân nữa chứ. Ngay cả con Milo cũng tỏ thái độ với cô, mỗi Thành Trung đòi quyền lợi là nó ngoáy lộn cái đuôi, mừng rỡ mặt, giống như về phe của .
Đó. Nhắc tới là nó đến liền. Nhiều lúc Minh Ngọc nghĩ Milo thực sự hiểu tiếng hơn những tên cẩu khác.
Milo chạy bếp, theo là Trung Quân:
“Ba, ba ơi, con Milo cướp kẹo của con.”
“Trong giấy gói còn một cái nữa.”
Milo đặt kẹo tay Thành Trung, sủa liền bốn tiếng.
Thành Trung hỏi con trai:
“Con ăn mấy cái ?”
“Milo nó bốn cái.”
Trung Quân ngập ngừng:
“Con… con ăn sáu cái.”
Thành Trung nghiêm mặt:
“Vậy cái là của Milo, con chia bốn - sáu với nó còn gì. Ba cần con trở thành ông nọ bà , chỉ cần con trở thành trung thực.”
Trung Quân cúi đầu:
“Con xin ba.”
Nói xong cầm lấy viên kẹo cuối cùng từ tay Thành Trung đưa cho Milo:
”Tao xin . Tại tao tham ăn.”
Milo hiểu chuyện, ngoáy lộn cái đuôi lên huých nhẹ Trung Quân để an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chuyen-tinh-anh-linh-cong-binh/ngoai-truyen-4.html.]
Nó giành phần của chứ Trung Quân mắng. Chỉ điều lời Thành Trung sai, con cần nhất là lòng trung thực.
Minh Ngọc Trung Quân :
”Con trai nhớ lời ba dạy ? Ba sai .”
Trung Quân khẽ gật đầu:
“Vâng ạ.”
Nói xong tiến tới gần Minh Ngọc, giúp cô xếp gọn bánh gọn một chỗ:
“Mai mới luộc bánh hả ?”
Minh Ngọc mỉm :
“Sáng sớm mai.”
Trung Quân vỗ vỗ hai tay :
“Vậy còn bánh giầy thì ạ? Có làm ?”
Thành Trung bế Trung Quân lên, nhẹ nhàng :
“Ba sẽ làm bánh giầy nhưng con ngủ sớm một chút mai mới thể dậy giúp ba.”
Trung Quân mừng rỡ:
“ Ngọc bánh để lâu, làm dịp Tết nữa.”
Thành Trung mỉm :
“ là như nhưng một phần bánh giầy ít xuất hiện trong mâm cỗ Tết là do làm tốn sức.”
Nói xong Thành Trung cho con trai sờ bắp tay của :
” ba ở nhà , gì làm chứ.”
Trung Quân híp cả mắt, thơm má Thành Trung “chụt” một cái tụt xuống đất, chạy biến lên phòng:
“Con đánh răng đây.”
“Mẹ Ngọc nhanh lên. Đi ngủ sớm còn dậy làm bánh với ba.”
Minh Ngọc gọi với theo:
“Đi từ từ thôi kẻo ngã.”
Thành Trung nhoẻn miệng :
”Mẹ Ngọc nhanh lên. Ba Trung chờ đó.”
…
Minh Ngọc chỉ mới tới câu chuyện thứ hai mà Trung Quân ngủ ngon lành. Mọi khi tới cả chục bé mới chịu ngủ. Có lẽ nghĩ tới việc sáng ngày mai làm bánh giầy cùng Thành Trung khiến ngoan ngoãn ngủ sớm như .
Cô nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho Trung Quân rời .
Ai nhớ vợ đến mức chờ ở cửa suốt từ nãy tới giờ.
Vừa thấy Minh Ngọc bước , Thành Trung bế bổng cô lên:
“Về phòng thôi.”
“Phòng của em ở đây mà.”
Thành Trung xị mặt:
“Từ khi Trung Quân em đuổi ngủ một ở phòng bên cạnh. Em thấy nhẫn tâm ?”
Minh Ngọc bật :
”Không thấy gì hết.”
Thành Trung đôi co nữa mà trực tiếp đặt cô lên giường. Khoé môi Thành Trung khẽ cong lên khi thấy rõ sự ngượng ngùng trong mắt Minh Ngọc:
“Có lâu quá nên vợ quên mất ?”
Nói xong đợi cho Minh Ngọc kịp phản ứng Thành Trung cúi hôn lên môi cô. Mãi tới khi hô hấp của Minh Ngọc trở nên khó khăn mới dừng .
Minh Ngọc thở hổn hển:
“Anh… mai ba Vinh sẽ về đây. Em quên dọn phòng cho ba.”
Thành Trung tủm tỉm :
”Định trốn hả?”
Hai má Minh Ngọc ửng đỏ. Cho dù hai bên lâu như nhưng mỗi đối diện với Thành Trung trong tư thế mờ ám kiểu cô vẫn mất tự nhiên.
“Em trốn. Em chỉ sợ mai ba về nhà cửa gọn gàng thôi.”
Thành Trung đưa tay vuốt mấy sợi tóc mai của Minh Ngọc:
“Anh dọn xong hết .”
Nói xong, thì thầm tai Minh Ngọc:
“Anh nhớ em.”
Minh Ngọc thẹn thùng:
“Em cũng nhớ .”
Thành Trung nhẹ nhàng ôm lấy cô :
“Thể hiện bằng hành động cụ thể.”
Minh Ngọc nhắm tịt hai mắt hôn lên môi Thành Trung.
Thành Trung mỉm , hôn nhẹ trán của Minh Ngọc;
“Cô ngốc , em học mãi mà chẳng tiến bộ gì cả.”
“Phải làm giống như kìa.”
Dứt lời Thành Trung vươn tay tắt hết đèn trong phòng.
Lúc Trung Quân vẫn say giấc, hề ở phòng bên cạnh biến lớn. Đêm hôm đó hai em của chính thức hình thành.
…
Sáng hôm , Thành Trung dậy từ sớm để luộc bánh chưng và sơ chế nguyên liệu làm bánh giầy.
Anh đánh thức Trung Quân nhưng cho phép làm phiền tới Minh Ngọc.
Xem ai hành tới mức mở mắt nữa .
Trung Quân những chiếc bánh giầy trắng đặt lá chuối liền tới híp cả mắt:
“Mẹ ơi, ba làm bánh xong .”
Thành Trung vội vàng đưa tay dấu cho Trung Quân im lặng:
”Để ngủ thêm một lát nữa. Hôm qua vất vả.”
Lúc , Minh Ngọc xuống cầu thang, cô mỉm :
”Hai ba con làm xong bánh ?”
Trung Quân chạy vội về phía Minh Ngọc, xoè chiếc bánh giầy nhỏ xíu mặt cô:
”Con nặn bánh giống ba.”
Minh Ngọc xoa đầu Trung Quân:
“Con trai giỏi lắm.”
lúc ba Vinh bước nhà, Trung Quân chạy vội về phía ông:
“Ông ơi, ông ăn bánh cháu làm .”
Ba Vinh bật , đặt cành đào xuống một bên:
”Cháu của ông lớn . Biết làm bánh mời ông.”
Thành Trung tới, đỡ ba lô cho ba Vinh :
“Ba rửa tay ăn thử bánh con và cháu làm ạ.”
Ba Vinh tủm tỉm :
“Minh Ngọc ? Đừng là dậy đấy nhé.”
Minh Ngọc ở trong bếp vọng :
”Con đang cắt giò cho ba ăn kèm với bánh.”
Ba Vinh khẽ gật đầu:
“Vậy còn con Milo?”
Milo điểm danh liền giật , nó khỏi “ổ” với dáng vẻ ngái ngủ:
“Hôm qua động, ngủ nha. Mấy cái gì? Có ai câu, “Ba năm du kích cận kề bằng lính chiến về một đêm” ? Hôm qua đánh trận tầng hai, ngủ nên giờ ngủ bù đó.”
Ba Vinh thấy dáng vẻ của Milo liền thành tiếng:
“Thôi. Mày ngủ . Tết đến nơi . Cố ngủ để còn thức lúc giao thừa nhận lì xì.”
Milo thấy chủ đề liền háo hức, cái đuôi ngoáy lộn cả lên:
“Ông Vinh là nhất. Còn mấy nữa, cái gì mà ? Tết nhất đến nơi . Hết truyện nhá.”