Ngày thứ tư, Đường Uyển Nhu đổi chiến lược, theo hình tượng cô trợ lý nhỏ ngây ngô đáng yêu.
Cô bưng một ly cà phê đen nóng hổi pha xong, về phía bàn làm việc của Sầm Tự An.
Ngay khi còn cách bàn làm việc hai bước chân, cô "ái chà" một tiếng kinh hô, chân trái vấp chân .
Cả ly cà phê chính xác sai một ly tạt thẳng n.g.ự.c Sầm Tự An.
Nói chính xác hơn, là tạt chiếc cà vạt mà tự tay thắt cho sáng nay.
Vết bẩn màu nâu sẫm lập tức loang rộng chiếc cà vạt đắt tiền.
Sầm Tự An đột ngột ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu.
Khoảnh khắc , khí trong văn phòng như đông cứng .
Anh chằm chằm mảng hỗn độn n.g.ự.c , ánh mắt lạnh lẽo đến mức thể đóng băng .
Ngón tay cầm bút máy vì dùng sức mà khớp ngón tay trắng bệch, áp lực thấp tỏa quanh khiến nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
Đường Uyển Nhu thì như thể gì.
Cô lập tức đặt chiếc ly rỗng xuống, hai tay ôm lấy mặt, mắt mở to.
Dùng một giọng điệu điệu đà đến mức khiến buồn nôn mà kinh hô: "A! Em xin ! Em xin ! Anh Sầm Tự An, em ngốc quá! Sao em bất cẩn thế !"
Vừa , cô thậm chí còn giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu .
Vừa vỗ dùng cái giọng trẻ con ở nhà trẻ nhận mà lẩm bẩm:
"Đồ cái đầu ngốc nghếch! Em đánh, em đánh! Ưm ưm! Đường Uyển Nhu cố gắng làm một cô trợ lý bé nhỏ bụng nhá! Lần nhất định sẽ thế nữa!"
m cuối chữ "" còn dứt, Sầm Tự An "pách" một tiếng đập mạnh bút máy xuống bàn.
Tiếng động lớn khiến Đường Uyển Nhu giật rụt rè.
Anh đột ngột dậy, ánh mắt hung dữ lườm Đường Uyển Nhu một cái.
Sợ đến nỗi Đường Uyển Nhu tái mặt, theo bản năng lùi một bước.
Ngực Sầm Tự An phập phồng dữ dội.
Nhìn cái thế đó, giây khi sẽ đạp thẳng cẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chuyen-gia-tham-dinh-tinh-yeu/chuong-4.html.]
Anh hít sâu vài , dường như đang dùng hết tu dưỡng cả đời để kiềm chế cơn bốc đồng.
Cuối cùng một lời nào, giật phăng chiếc cà vạt vấy bẩn , ném mạnh xuống đất.
Sau đó sải bước nhanh như bay xông phòng nghỉ bên trong, "rầm" một tiếng đóng sập cửa .
Tối về đến nhà, Sầm Tự An vùi đầu lòng .
Ngữ khí là sự tức giận khó tin:
"Sáu trăm sáu mươi sáu, cô chắc chắn là thiểu năng trí tuệ đúng ? Ly cà phê đó tuyệt đối là cố ý! Chiếc cà vạt của là do em tự tay thắt đó!"
Tôi ôm lấy , lắng bực bội cằn nhằn, đến thẳng nổi lưng.
Chiếc cà vạt đặt may đắt tiền đó đúng là đáng tiếc thật.
thể thấy Đường Uyển Nhu quê và Sầm Tự An bộ dạng xù lông thế , cũng quá đáng giá !
Vài ngày , công ty một bữa tiệc tối thương mại quan trọng.
Khách mời là Tổng giám đốc Vương, một khách hàng lớn hợp tác lâu năm của Tập đoàn Sầm Thị.
Trong những dịp như thế , Sầm Tự An lẽ nên dẫn theo trợ lý chuyên nghiệp hoặc phó tổng đến dự.
Đường Uyển Nhu dùng cách gì, cố chen danh sách cùng.
Sắc mặt Sầm Tự An lúc đó tối sầm , khi gọi điện cho , giọng còn run rẩy.
Anh liên tục xác nhận thể ném cô ngoài ngay tại chỗ .
Tôi hết lời khuyên nhủ, mới tạm thời cản .
Buổi tiệc tối tổ chức tại một nhà hàng riêng cao cấp, gian vô cùng trang nhã.
Vì Tổng giám đốc Vương là một doanh nhân thời cũ ngoài năm mươi, tác phong nghiêm cẩn, ông cực kỳ coi trọng nghi thức bàn ăn và khí thương mại.
Nhà hàng cũng là do Sầm Tự An đặc biệt lựa chọn.
Ban đầu chuyện vẫn khá bình thường, Sầm Tự An và Tổng giám đốc Vương hàn huyên, trò chuyện về các chi tiết hợp tác.
Đường Uyển Nhu bên của Sầm Tự An, im thin thít như gà mắc tóc, cố gắng đóng vai trò làm nền.
Cho đến khi bắt đầu gọi món.