“Anh cái gì ?”
Vũ Đạt giật ngẩng đầu, nhanh miệng đáp:
“Cậu” Anh trả lời chút do dự. Câu khiến Thiên Hòa khựng , khẽ đầu, đôi mắt mở to ngơ ngác mặt. Trước phản ứng của , Vũ Đạt trừ, tay đưa lên xoa gáy, dường như chút bối rối:
“Quên , ngớ ngẩn thật nhỉ?”
Thiên Hòa khẽ thở dài, dựa lan can, ánh mắt mơ màng xuống thành phố bên , miệng lẩm bẩm:
“Đẹp ? Anh cũng .”
“Hả? Thật ? Đẹp trai?” Không thấy sự đáp , Vũ Đạt nghiêng đầu, nụ rạng rỡ nở môi hào hứng .
“Tưởng thế nào, cứ nghĩ khó gần lắm. Lúc mắt , nó đen như vực sâu đáy, u ám như ma quỷ , ai ngờ bây giờ khen trai. Xem ma quỷ cũng rung động vẻ của nhỉ?”
Trong giây phút , Thiên Hòa tim nhói lên, một kiểu đau lạ. Không do bệnh lý, mà vì cảm xúc. “Vực sâu đáy? U ám như ma quỷ?” thì luôn như .
Thiên Hòa cắn môi , bàn tay nhỏ bé siết chặt lan can sắt han rỉ, lông mi rũ xuống, đáy mắt đầy suy tư. Cậu vội mặt , tránh ánh của .
“Anh nhiều quá.”
“Biết mà” Vũ Đạt đáp, nhẹ tênh. “ nếu im lặng thì lẽ nhảy , đúng ?”
Nghe đến đây, Thiên Hòa khẽ cau mày:
“Ai sẽ nhảy?”
Để một câu nghi vấn, bóng hình lưng tiến về phía lối sân thượng. Ngay khi định chạm tay nắm cửa, giọng của nữa cất lên.
“Đùa thôi, mắt lắm.”
Thiên Hòa sững , mái tóc rũ xuống che gương mặt. Bất giác đôi môi khẽ mỉm .
“Cảm ơn”
Được đáp , nữa cất giọng:
“Tôi là Vũ Đạt”
Cậu khẽ gật đầu, mở cánh cửa khẽ :
“Thiên Hòa”
Bóng dáng nhỏ bé dần khuất . Đôi chân dạo bước xuống từng bậc cầu thang, chậm rãi trở phòng bệnh. Lướt ngang một chiếc gương nhỏ, dừng mơ hồ hình ảnh phản chiếu của bản .
“Thế , ?”
Khẽ mỉm , đầu hướng về phòng , lòng thầm nghĩ “đồ kỳ lạ”
Chiều đến, ánh nắng còn gắt gỏng như ban trưa. Nó ấm áp, chiếu qua cửa sổ, bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé đang ngủ. Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên, Thiên Hòa mơ màng tỉnh giấc, điều xảy , chỉ qua một thoáng chợp mắt, giờ còn rõ ràng. Lại nữa... là kiểm tra định kỳ?
“Vào ”
Cánh cửa hé mở, một nữ y tá bước đến, theo là con trai quen thuộc, gặp lúc sáng. Vũ Đạt xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường, lục trong túi áo bệnh nhân chiếc hộp nhỏ đựng tai dây đặt lên bàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chuyen-cua-hai-nguoi-la/chuong-2-cham.html.]
“Tôi nhặt sân thượng, của ?”
Thiên Hòa nhẹ gật đầu:
“Ừ, của , nhưng phòng để đem trả?”
Anh đắc ý, chỉ con in chiếc áo bệnh nhân mà mặc.
“Thấy tinh mắt ?”
Thiên Hòa theo hướng tay chỉ khẽ gật đầu:
“Cảm ơn.”
“Chỉ thôi?” – Vũ Đạt nghiêng đầu, vẻ mặt chút thất vọng.
Thấy phản ứng kỳ lạ , khó hiểu dậy giường:
“Anh còn gì nữa?”
Anh khẽ thở dài, do dự, xoa nhẹ lên đầu đối diện. Trước hành động , sững , mắt khép . Trong vô thức nương theo nó, đòi hỏi sự ấm áp từ bàn tay .
“Ít nhất nhóc cũng nên khen chứ. Mà , nhóc bệnh gì ?”
Huyễn Hạ
Cậu khẽ lắc đầu:
“Tôi... , còn , gì mà đây?”
Vũ Đạt im lặng mặt vài giây buông tay, cầm lấy quả táo bàn, gọt đáp:
“Tôi? Tôi bất cẩn tai nạn, chắc nhập viện vài ngày để theo dõi tình hình.”
Anh đưa miếng táo cắt cho giường “Nè, thử chút ”
Thiên Hòa liếc trái cây đầu hướng khác: “Không ăn, ngon.”
Vũ Đạt cố chấp chịu thua “Ngon lắm đấy, một miếng thôi, mất công gọt .”
Cậu cau mày, khó chịu đáp “Tôi là ...”
Lời còn hết, Thiên Hòa nhét táo miệng. Bây giờ thức ăn cũng ngậm, nhả thì mất vệ sinh, miễn cưỡng nhai nuốt. Trong khi đó, Vũ Đạt mỉm đắc ý, tay chống cằm, mặt rạng rỡ hỏi:
“Thế nào? Được trai đút cho ăn ngon ?”
“Dở nha.” – Cậu chút nương tay, thẳng thừng chê bai. Lời trêu chọc, cũng chẳng táo thực sự dở. Mà bởi lẽ, từ khi nhập viện đến giờ, ăn cái gì cũng quan trọng. Ngon chẳng vấn đề, chỉ cần sống qua ngày là đủ.
Vũ Đạt lời chê bai, nghĩ đó là chọc ghẹo, nhẹ khẳng định “Nói dối.”
Thiên Hòa chẳng giải thích liếc khung cảnh ngoài cửa sổ bình thản “Nghĩ cũng .”
Tiếng gõ cửa nữa vang lên, hai y tá đẩy chiếc xe dụng cụ bước , Vũ Đạt hiểu ý dậy khỏi ghế, vỗ nhẹ đầu giường. “Nhóc con, về phòng đây, cố lên nhé!”