Chúng ta của sau này - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-03 15:15:59
Lượt xem: 85

Trong trò chơi Thật Thách ở buổi họp lớp, Hoa khôi năm xưa uống quá chén.

Người hỏi cô việc thất đức nhất từng làm là gì.

chỉ đang trong góc, đến rung cả :

“Chính là năm đó, nhân lúc ai đó tắm, dùng điện thoại của xóa tin nhắn cầu cứu của con nhỏ bạn gái nghèo hèn, còn trả lời một chữ ‘Cút’ nữa!”

“Mọi , đó con nhỏ nghèo đó đợi cả đêm mưa lớn, c.h.ế.t …”

Cả phòng bao rộ lên.

Duy chỉ đàn ông ở vị trí chủ tọa, chiếc ly trong tay cạch một tiếng, bóp nát tan tành.

Máu tươi hòa lẫn với rượu vang đỏ chảy xuống.

Anh chằm chằm , vành mắt đỏ ngầu như g.i.ế.c .

Tôi bình tĩnh đưa cho một chiếc khăn giấy: “Cố Tổng, lau , bẩn .”

Có vài thứ, một khi vấy bẩn thì thể làm sạch nữa.

————

Thành phố A, hội sở tư nhân cao cấp nhất tối nay bao trọn.

Nghe là một tân binh giới đầu tư mạo hiểm trị giá hơn trăm triệu về nước, khoe mẽ mặt các bạn học cũ.

“Giang Nam, phòng bao tối nay… nếu cô , thể sắp xếp khác.”

Tôi cúi đầu chỉnh bộ đồng phục nhân viên phục vụ mấy vặn, khẽ nhạt.

“Không , Trưởng phòng Triệu. Đó là phòng bao mức tiêu thụ cao nhất ở đây, tiền hoa hồng mở chai cũng ít. Tôi đang cần tiền, đấy.”

Trưởng phòng Triệu thở dài, gì thêm, chỉ vỗ vai .

Khi đẩy cửa phòng bao V888 với bình đựng rượu tay, một luồng nóng trộn lẫn mùi nước hoa đắt tiền và xì gà xộc thẳng mặt.

Đó là mùi vị của tiền bạc đang đốt cháy.

Trên chiếc sofa da thật ở trung tâm phòng bao, đàn ông gặp suốt bảy năm.

Anh đổi nhiều.

Cậu thiếu niên mặc bộ đồng phục bạc màu, với đôi mắt lạnh lùng bướng bỉnh trong ký ức biến mất.

Thay đó là một doanh nhân tinh hoa, toát khí chất của thuộc tầng lớp thượng lưu.

Anh đang nghiêng đầu lắng bên cạnh gì đó, khóe môi treo lên nụ lạnh lùng, hờ hững.

đang nép sát bên , chính là cô hoa khôi cướp khỏi năm xưa.

Lâm Dao hôm nay mặc một chiếc váy trắng cao cấp của Chanel, chiếc vòng cổ kim cương cổ cô lấp lánh ánh đèn khiến hoa mắt.

lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay, trông như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.

“Ôi chao, Thời Yến về nước chủ yếu là vì em nên cũng chuyển trọng tâm công ty về đây, dù thì bọn em cũng sắp đính hôn mà.”

Xung quanh lập tức vang lên một tràng lời lẽ tâng bốc.

“Hoa khôi và Học bá, đúng là một cặp trời sinh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chung-ta-cua-sau-nay/chuong-1.html.]

“Cố Tổng bây giờ là nhân vật trang bìa của tạp chí tài chính, Lâm Dao cô thật phúc!”

“Đây gọi là khổ tận cam lai, như một , năm xưa ham giàu chê nghèo, bây giờ chắc ruột gan hối hận xanh cả nhỉ?”

cố ý ám chỉ một câu, khí trong phòng bao ngay lập tức đông cứng trong một giây.

Ánh mắt của tất cả , hẹn mà cùng đổ dồn về phía đang mở rượu trong góc.

Tôi như một con rối vô tri, thuần thục dùng d.a.o mở rượu cắt lớp giấy bạc, xoay mũi khoan, rút nút bần .

“Rượu Bordeaux Bờ Trái, để thở hai mươi phút là ngon nhất.”

Tôi rót rượu chiếc ly thủy tinh đặt mặt Cố Thời Yến, động tác chuẩn xác chê .

Cố Thời Yến cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Đó là một ánh mắt như thế nào?

Khinh miệt, chán ghét, căm hận, và một chút khinh thường ẩn sâu trong đáy mắt.

Anh nhận ly rượu, cứ để mặc giơ tay giữ nguyên.

Cổ tay vì nâng khay quá lâu nên mỏi, khẽ run lên một chút.

“Giang Nam?” Cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm khàn.

“Nghe em học xong đại học nghỉ? Sao, gã thiếu gia năm đó chơi chán bỏ em ? Bây giờ sa cơ đến chỗ hầu hạ khác?”

Phòng bao lập tức chìm im lặng, tất cả đều chờ xem kịch .

Lâm Dao khoa trương che miệng, giả vờ ngạc nhiên : “Trời ơi, thật sự là Giang Nam! Sao mặc thế ?”

“Nếu thiếu tiền thì cứ với , tuy năm đó vì tiền mà bỏ rơi Thời Yến, nhưng dù chúng cũng là bạn học cũ, sắp xếp cho một công việc dọn dẹp cũng thành vấn đề .”

cố tình nhấn mạnh mấy chữ “vì tiền mà bỏ rơi Thời Yến”.

Tiếng nhạo báng xung quanh vang lên khe khẽ.

“Đáng đời thật, năm đó Cố Học bá đối xử với cô bao.”

“Đây gọi là báo ứng. Mọi xem Cố Tổng bây giờ, trị giá mấy chục tỷ, còn cô ? Đi bưng khay.”

“Chậc chậc, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây quả sai.”

Tôi chút biểu cảm lắng những lời chói tai đó, cứ như đang một câu chuyện liên quan đến .

Bảy năm .

Tôi sớm rèn luyện một lớp đồng tường thiết bích.

Lăn lộn trong những góc tối tăm nhất của thành phố , vì kế sinh nhai mà từng rửa chén trong bếp, bốc vác hàng trong kho lạnh, khách say rượu hắt rượu , chủ nhà chỉ thẳng mặt mắng là kẻ nghèo hèn.

Lòng tự trọng, thứ đó vỡ vụn đến mức còn một mảnh vụn nào kể từ cái đêm mưa như trút nước năm .

“Cố Tổng, rượu của .” Tôi lặp một nữa, giọng vẫn bình thản.

Cố Thời Yến chằm chằm mắt , dường như tìm kiếm một chút hối hận, hổ nước mắt khuôn mặt .

Trong mắt chẳng gì cả.

Chỉ sự tê liệt và mệt mỏi vô tận.

Loading...