Chú ơi, em yêu chú! - 2

Cập nhật lúc: 2025-06-18 14:35:27
Lượt xem: 2,923

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thêm nữa sẽ cho im lặng một và mãi mãi."

 

Đám xung quanh liền lúng túng cố gắng giảng hoà thỏa để xoa dịu bầu khí.

 

"Anh Đình cũng chỉ là bảo vệ cháu gái, chúng đều thể hiểu !"

 

Phó Đình ý định phủ nhận điều đó. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lẳng lặng trốn chăn. 

 

Khóc thầm.

Cuối cùng men cũng tan, khịt mũi tự nhủ với chính : Từ nay sẽ thích Phó Đình nữa.

 

Ngày hôm dậy sớm thu dọn hành lý. Vừa mở cửa liền đụng Phó Đình.

"Đi ?"

 

Tôi cúi thấp đầu, giọng điệu lễ phép như thường lệ.

 

“Chú nhỏ, chỉ còn một tháng nữa là đại học khai giảng. Cháu tìm một việc làm thêm dịp hè ở gần trường nên trường học.”

 

Hắn chắn mặt , chịu nhường đường. Nhìn tròng trọc mắt , giọng điệu như đang kiềm chế bản .

 

“Nói một chút về chuyện xảy ngày hôm qua nào.”

 

Tôi lùi một bước cố nở nụ lễ phép.

"Chú nhỏ, hôm qua cháu say rượ.u mới bậy với chú, lời khi say cố ý, chú đừng để trong lòng."

 

"Đào Dụ." Yết hầu của Phó Đình gấp gáp chuyển động. 

Giọng còn ẩn chứa ý cảnh báo.

 

"Không cố ý?" Dường như đang khẩy.

 

Tôi trịnh trọng gật đầu. 

 

Trong mắt Phó Đình như một cơn bão lớn. Vừa thẳng mắt tiến tới một bước. 

 

Ngay khi cảm nhận thở nguy hiểm đó thì chuông cửa reo.

 

Giáo viên chủ nhiệm lớp cấp của ở cửa. Cô ngượng ngùng hỏi. 

"Đào Dụ, cô tới hỏi em dạy kèm ?"

“Con trai cô học năm cuối trung học cần phụ đạo, nhưng cô và các đồng nghiệp đều bận việc ở trường.”

 

Cô chủ nhiệm là khá thiết với .

Một ngày nọ năm cuối trung học.

Khi từ lớp tự học buổi tối trở về, chỉ cơ một trong căn hộ rộng lớn .

Hôm còn cúp điện đột ngột.

Vì sợ tối nên rúc góc sofa gọi cho Phó Đình.

 

"Chú nhỏ, chú thế? Ở nhà mất điện, cháu sợ lắm."

 

Tôi dùng tay giữ lấy gấu áo thì thầm.

 

Giọng của Phó Đình trầm và khàn, vẻ căng thẳng.

 

"Xin Dụ Dụ, hiện tại chú đang ở Vancouver."

 

Tôi lập tức hoảng sợ rống lên. 

 

"Sao chú hư thế? Lúc rời cũng cho cháu ."

 

"Phòng tối quá, cháu sợ..."

 

Có tiếng xào xạc từ phía Phó Đình.

 

Có vẻ bận, xin , sẽ sắp xếp tới chỗ ngay.

 

Tưởng rằng sẽ cho nhóm vệ sĩ của đến nhưng ngờ đó là giáo viên chủ nhiệm.

 

nhẹ nhàng nắm tay an ủi và đưa về phòng. Tôi luôn nhớ mãi sự ấm áp ngắn ngủi của ngày hôm đó.

 

Vậy nên, khi cô xin cho con trai là Lục Văn Cảng  tạm thời đến nhà vài ngày để học kèm. Tôi cũng từ chối.

 

Lục Văn Cảng ngoan, nghiêm túc bàn để giảng.

Không khó chịu như Phó Đình. Nửa giờ liền kiếm cớ lượn phòng ba . Cuối cùng cũng hết chịu nổi.

 

"Chú thể thành tất cả trong một ?"

 

Phó Đình khoanh tay dựa cửa liếc Lục Văn Cảng, đang bên cạnh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chu-oi-em-yeu-chu/2.html.]

 

“Cháu thể dạy khi cửa đang mở ?”

 

Tôi phản đối. Vừa định đáp ứng thì tay áo Lục Văn Cảng nhẹ nhàng kéo .

"Chị ơi, em vẫn đóng cửa học, như mới yên tĩnh, thể giảng ."

 

Phó Đình khẽ liếc với ánh mắt trịch thượng. Giọng chút mỉa mai.

"Vậy đến phòng , sẽ đóng cửa nghiêm túc dạy em."

 

Lục Văn Cảng, chỉ cao hơn vài cm liền tỏ sợ hãi. Tôi bước tới chặn cái liếc xéo của về phía Lục Văn Cảng.

 

"Phó Đình, chú làm em sợ."

 

Cơ thể của Phó Đình dần trở nên hung bạo. Đôi mắt sâu thẳm của dán chặt .

 

“Muốn giúp nó?”

"Chán trò chơi chú cháu ? Bây giờ cháu làm sói mắt trắng đá ?"

 

Rõ ràng từ chối .

 

Tôi cố kìm sự chua xót nơi đáy mắt bướng bỉnh .

 

“Cháu chán chú , chú gần 30, nội tạng ngày càng suy yếu, chính là một lão già làm việc gì nữa.”

 

"Tại cháu thể nản trí?"

 

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, còn chút bất an. Khi kịp phản ứng thì Phó Đình bế phòng

 

Hắn ôm lấy eo gằn khóa cửa .

"Cháu gái nhỏ, nuôi cháu lâu như , cháu thật sự cho rằng chú nuôi cháu là để cho một th.ằng đàn ông khác xơi ?"

 

Tôi ném lên giường.

 

Lần cuối cùng giường của là ngày đầu tiên nhà họ Phó năm 8 tuổi. Tôi gặp ác mộng và phép phòng .

 

Lúc đó vẫn gọi trai, nhưng đổi xưng hô dựa bối phận của nhà họ Phó.

Chiếc đệm mềm đến mức thể dậy .

Giọng dịu dàng đột ngột của Phó Đình khiến càng run rẩy hơn.

Hắn chậm rãi cởi khuy cổ tay áo, môi nở nụ .

 

"Phó Đình, chú làm gì..."

Tôi lùi từng chút một.

Dáng vẻ thong dong tràn đầy tự tin để tuỳ ý lăn lộn.  

 

"Ngươi, cháu gái nhỏ."

Phó Đình chớp mắt, cởi từng nút cổ áo sơ mi đen của .

 

Mãi mới hiểu ý của là gì.

 

"Chú nhỏ... chú làm cháu sợ..."

Tôi đang định lùi thì mắt cá chân bàn tay của túm lấy kéo mạnh về phía .

"Nội tạng suy kiệt? Nói cho , đó là cơ quan nào?"

 

Tôi bao trùm bởi thở của Phó Đình.

Trong lòng như một đàn bướm bay lượn, hụt hẫng run rẩy.

Cảm giác xa lạ khiến phản ứng vùng vẫy để thoát .

 

Sự kiên nhẫn của Phó Đình hạn nên nắm lấy cả hai tay bằng một tay.

 

"Giẫy cái gì?"

 

Tôi bóng đột nhiên di chuyển lên phía , vội vàng giơ tay đẩy .

 

"Sao chú thể dậy !"

 

Phó Đình ngẫu nhiên cầm lấy tay , hài lòng với sự hổ của . Mỉa mai xuống đó đảo tay. 

 

"Cháu thể cưỡi lên , thể lên cháu?"

 

Tôi cảm thấy mặt đang nóng đến mức nếu nhiệt kế chạm liền phát nổ.

Lập tức hoảng loạn la lên.

" chú sẽ đè ch.ết cháu..."

 

Phó Đình cao 189cm, lưng rộng vóc dáng hảo, khỏe mạnh.

Tôi thực sự sẽ đè chế.t...

 

Loading...