Tôi chuyện gì khiến bùng nổ cái tối đó.
Có thể là do khỏi bệnh, tinh thần mơ màng.
Có thể là do ánh đèn phòng ngủ mờ ấm, cả căn nhà yên ắng đến mức rõ cả nhịp tim.
Cũng thể là do… nhịn đủ lâu .
Tôi định bước khỏi phòng thì chắn cửa.
Anh làm gì cả.
Chỉ đó, mắt sâu — cái kiểu khiến mặt .
“Em thể đừng né nữa ?”
Tôi cứng .
“Anh ép em,” giọng khàn khàn, nhỏ đến mức gần như khẩn cầu. “Anh chỉ rõ…”
Tôi đầu, định hỏi rõ cái gì thì mở lời, từng chữ một như bật khỏi tim:
“Anh thích em.”
“Thích từ lâu .”
“Anh em đề phòng, em sợ phiền, nhưng mà… nhịn nổi nữa.”
Tôi thở gấp, lùi về một bước — nhưng kịp rời thì đột ngột cúi , hai tay giữ lấy vai , như sợ chạy mất.
“Anh giỏi lời ngọt ngào. Cũng gia thế khủng, xe nhà — , nhà thì , nhưng nếu em chịu, nhà là của em.”
Tôi: “…”
Anh , trong mắt gần như nước.
“Em thích sách, sẽ bao giờ làm ồn.”
“Em thích ở một , sẽ để em yên — trừ khi em cần một ôm.”
“Em thích ép, thì… năn nỉ.”
“Em đồng ý làm bạn gái .”
Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy như ai đó siết chặt.
Không theo kiểu đau đớn — mà là kiểu thở vì tim đánh trúng.
Còn kịp định thần thì buông vai , giọng nhỏ như bé làm sai điều gì:
“Nếu em thì cứ coi như gì… nhưng em …”
Giọng vỡ thật khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chu-nha-cua-toi-la-mot-thanh-nien-de-vo/chuong-4.html.]
“Em thể lấy hết thứ ở đây.”
“Cả căn nhà … cả cái tim … cũng là của em.”
Tôi im lặng lâu.
Rất lâu.
Cho đến khi thấy cúi đầu, giống như sắp lùi bước, mới đưa tay , nắm lấy cổ tay .
“Anh đó.” Tôi thẳng mắt , môi cong lên, giọng vẫn run. “Đừng hối hận.”
Ánh mắt dừng nơi lâu — bật .
Lần kiểu “dễ vỡ” nữa, mà là nhẹ nhõm đến gần như thở phào.
“Anh sợ là gì hết.”
Anh cúi xuống, trán chạm trán , mùi hương quen thuộc đến mức khiến choáng váng.
Tôi định gì đó thì môi chặn .
Lúc , mới nhận :
Cái giả vờ ngốc nghếch, giả vờ yếu đuối, giả vờ “dễ vỡ”… thật giăng lưới từ lâu.
Và thì rơi đó — ngọt ngào, tự nguyện, một chút chống cự.
Tôi còn tưởng sẽ rụt rè, dè dặt như lúc bình thường.
.
Anh hôn như thể chờ khoảnh khắc suốt cả thanh xuân.
Từng chút, từng chút, đòi hết những ngày lặng im chờ đợi.
Khi thở gấp, lùi về phía , chỉ khẽ nghiêng đầu hỏi:
“Phòng ai gần hơn?”
Tôi đỏ mặt, giơ tay chỉ đại về phía bên .
Anh , tay siết lấy eo , bước tới, nhẹ nhàng nhưng cho lùi nữa.
Ánh mắt lúc đó còn long lanh như khi.
Nó sáng hơn, sâu hơn, và thật lòng đến mức khiến run rẩy.
“Anh mà,” thì thầm bên tai , giọng thấp đến mức khiến lưng nóng lên,
“Cả … cũng là của em.”