Tôi vẫn còn nhớ, ngày 8 đó, tiện miệng dặn về sớm một chút.
Chu Kỳ vẻ khó xử, với : "Tối nay đồng nghiệp sinh nhật, mời cả phòng ăn uống, lẽ sẽ về muộn, em đừng đợi ."
Lúc đó hề nghi ngờ , chỉ đáp một tiếng "Ừ", còn hôn nhẹ lên mặt khi tiễn cửa.
Cho đến tối, đến tiệm làm tóc quen thuộc để cắt tóc.
Tôi và Chu Kỳ, đang ôm chín mươi chín bông hồng đỏ, lướt qua ở ngã tư.
Tôi nhận , nhưng Chu Kỳ vì bó hoa quá lớn nên thấy .
Tôi theo Chu Kỳ, ôm hoa bước một nhà hàng cao cấp.
Nhìn đỏ mặt, đưa hoa cho Trần Viện, chờ đợi từ lâu, và ân cần tặng món quà mà chuẩn .
Qua cửa sổ, thấy rõ vẻ mặt kinh ngạc khi Trần Viện mở quà, thấy Chu Kỳ mật và tự nhiên đeo dây chuyền cho cô , và gương mặt thỏa mãn của đó.
Tôi họ sánh bước dạo bên bờ sông, bịn rịn chia tay.
Tôi Chu Kỳ hút hai điếu t.h.u.ố.c ở lầu, đó mới chút bực bội lên nhà.
Tối hôm đó, gì, cũng hỏi gì.
Ngược , Chu Kỳ kìm , ném cho một bộ mỹ phẩm dưỡng da.
Tôi dừng một chút hỏi : "Sao mua cái ?"
"Quà kỷ niệm ngày cưới."
Chu Kỳ giường lướt điện thoại, ngẩng đầu lên mà trả lời: "Lần em bảo mỹ phẩm sắp hết còn gì, mua cho em một bộ mới."
Nói xong, thấy mãi trả lời, tạm gác điện thoại, hềnh hệch hôn một cái hỏi: "Sao gì, mừng đến ngây ?"
"Ôi chà, hôm nay công việc quả thật bận, kịp về nhà đón ngày kỷ niệm với em, của , của . Ngày mai dẫn em ăn một bữa ngon nhé?"
Tôi gượng gạo nặn một nụ , cụp mắt xuống, khẽ đáp một tiếng: "Ừ."
lúc đó, mới là năm đầu tiên chúng kết hôn.
Rõ ràng là thời kỳ vợ chồng son mặn nồng.
Thế nhưng Chu Kỳ nhớ nhầm ngày kỷ niệm kết hôn của chúng .
Anh cứ nghĩ ngày kỷ niệm kết hôn của chúng là ngày 8.
Ngày 8 , rốt cuộc là chọn ở bên Trần Viện ở bên .
Anh đưa lựa chọn .
Sau khi mật khẩu mở.
Hiện mắt Chu Kỳ là bức ảnh chụp chung và áp sát mặt , cùng thật tươi.
Trong ảnh, còn đội khăn voan cô dâu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Kỳ, vô cùng ngọt ngào.
Đó là bức ảnh chụp chung đầu tiên của chúng khi chụp xong ảnh đăng ký kết hôn.
Chu Kỳ chằm chằm nụ của chính trong ảnh, ngây tại chỗ, biểu cảm phức tạp.
"Hạ Sơ, em..."
Chu Kỳ mím môi, ngẩng đầu , dường như điều gì đó.
khi Chu Kỳ chạm ánh mắt lạnh lùng của , khựng .
Mãi một lúc , mới thấy khẽ :
"Thôi bỏ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chu-he-nhay-nhot/chuong-5.html.]
Chu Kỳ cứ đó giằng co do dự suốt nửa ngày.
Anh bỏ lỡ thời gian rút video.
Trần Viện tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, định lao đến cào mặt , nhưng Chu Kỳ chặn .
"A Viện, thôi nào." Chu Kỳ vội vàng ôm lấy eo Trần Viện khuyên nhủ: "Hai đoạn video cũng đại diện cho điều gì cả, các sếp đều chúng là như thế nào mà, !"
Lời dứt, Trần Viện giơ tay tát thẳng mặt .
Cô dùng bộ sức lực, khiến mặt Chu Kỳ nghiêng .
Chẳng mấy chốc, một vết hằn đỏ chót của bàn tay hiện rõ mặt Chu Kỳ.
"Anh hổ thì dĩ nhiên là !"
Trần Viện mắt đỏ hoe c.h.ử.i mắng: "Tôi giống loại như , và chồng hạnh phúc."
"Tôi và trong sạch, là tự cứ cố đ.â.m đầu chăm sóc thôi, cho , nếu chồng vì chuyện mà đòi ly hôn với , sẽ tha cho !"
"Nếu đứa bé trong bụng mệnh hệ gì, sẽ bắt đền mạng!"
Trần Viện gần như là gào lên câu .
"A Viện, em lời giận dỗi ?"
Chu Kỳ cô mắng đến mức mặt tái mét, vội vã hỏi rõ.
khi thấy ánh mắt căm phẫn của Trần Viện, như giáng một đòn mạnh, cơ thể loạng choạng, trông như sắp ngã bất cứ lúc nào.
Tôi thấy cảnh , im lặng dịch sang bên cạnh thêm một chút.
Sợ lát nữa Chu Kỳ ngất xỉu sẽ đè trúng .
May mà vẫn đủ kiên cường.
Dù bác sĩ đuổi ngoài phòng kiểm tra, cơ thể chao đảo nhưng vẫn gắng gượng ngã.
May mắn là t.h.a.i nhi của Trần Viện vấn đề gì lớn.
Cảnh sát xem xong camera giám sát ở văn phòng đến hòa giải.
Thấy Chu Kỳ mặt mày tái nhợt, bỏ tiền bỏ công sức, cảnh sát chỉ qua loa vài câu để và Trần Viện tự thỏa thuận về chi phí t.h.u.ố.c men rời .
Còn Trần Viện thì suốt quá trình thèm liếc Chu Kỳ một cái.
Cô ghế, coi Chu Kỳ, đang vây quanh hỏi han ân cần, như vô hình.
Mãi đến chiều, chồng của Trần Viện mới vội vã chạy đến.
Người đàn ông dáng vẻ phát tướng đó xuất hiện, Trần Viện như thể tìm thấy chỗ dựa vững chắc, nhào lòng lóc t.h.ả.m thiết, trong mắt còn thấy bất cứ ai khác, là bộ dạng một phụ nữ nhỏ bé yếu đuối.
Chắc chắn Chu Kỳ từng thấy Trần Viện như thế bao giờ.
Anh từ xa, ngây ngốc lâu.
Rất lâu , cúi đầu đến bên cạnh , khản giọng :
"Tôi về nhà."
Chu Kỳ định nắm tay .
Tôi lập tức tránh .
Chỉ còn bàn tay Chu Kỳ đột ngột lơ lửng giữa trung.
"Quá bẩn."
"Anh dơ hôi." Tôi khẽ , "Tránh xa một chút ?"