Tôi thản nhiên mở lời: "Xin , món đồ lẽ thuộc về ."
Tôi chỉ mặt dây chuyền chiếc quạt, nghiêm túc : "Mặt dây chuyền hình mèo nhỏ buộc quạt là món trang sức ngọc phỉ thúy mua, phía khắc chữ cái tắt tên ."
"Tôi còn giữ hóa đơn mua món ngọc bội , cô cần xem ?"
Trần Viện tức đến đỏ mặt, nghiến răng : "Đây là Chu Kỳ cho mượn."
"Tôi cũng cô ăn trộm."
Tôi bình tĩnh tháo mặt ngọc xuống, nhét chiếc quạt trở tay cô .
"Cô thích thì cứ dùng tiếp ."
Âm thanh bên phía chúng lớn lắm, nhưng vì hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, văn phòng yên tĩnh lạ thường.
Một tiếng động nhỏ trong khu vực cũng trở nên to.
Nhiều tò mò thò đầu về phía chúng .
"Đừng đưa cho , dùng!"
Trần Viện tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, c.ắ.n môi trừng mắt một cái dùng sức ném chiếc quạt thùng rác.
"Nếu nhầm, cô đang m.a.n.g t.h.a.i đúng , đừng giận dữ như , cho đứa bé ."
Tôi nhẹ nhàng thở dài, nhặt chiếc quạt mini từ thùng rác lên, đặt nó lên bàn làm việc của Chu Kỳ.
"Anh là cho cô mượn dùng, chứ tặng cho cô, tại cô vứt lòng của Chu Kỳ thùng rác?"
"Hơn nữa theo , cô hẳn là quyền xử lý vật dụng của đúng ."
"Rốt cuộc cô làm gì?" Trần Viện mặt mày khó coi, tăng âm lượng:
"Tôi , và Chu Kỳ chỉ là quan hệ đồng nghiệp, cô cần làm quá lên như thế ? Cô đuổi đến tận công ty chúng ý nghĩa gì?"
"Chẳng lẽ cô hề chút tin tưởng nào đàn ông của ?"
"Hay là cô cũng chút tự tin nào bản ?"
Giọng Trần Viện sắc lạnh.
Bốn câu, bốn câu hỏi.
Rõ ràng là tức giận đến mức mất lý trí.
Còn , lặng lẽ cô phát điên gào thét, bình tĩnh mở lời: "Bình tĩnh ."
"Tôi từng cô trộm đồ, cũng cô câu dẫn ."
"Tôi chỉ là đến lấy đồ của chính ."
Trần Viện đột ngột thẳng .
Cả cô run lên vì tức giận, ôm cái bụng căn bản thấy rõ, đỏ mắt trừng chặt : "Cô!"
"Cô đừng quá đáng!"
Tôi thực sự cạn lời.
Tôi ngờ Chu Kỳ hiểu tiếng thì thôi.
Trần Viện cũng là hiểu tiếng .
Tôi và cô gì để , nhún vai định bước , nhưng phía bỗng nhiên truyền đến tiếng Chu Kỳ gào lên phẫn nộ: "Hạ Sơ!"
"Có gì thì cứ nhắm , đừng đụng cô !"
Chu Kỳ rõ ràng là vội vàng chạy về.
Anh chỉ đơn giản lau sạch những hạt cơm và sợi mì , quần áo còn kịp bay thẳng lên đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chu-he-nhay-nhot/chuong-3.html.]
Tôi thấy khoảnh khắc đỏ mắt lao đến, theo bản năng tránh sang một bên hai bước.
Chu Kỳ chạy quá nhanh, căn bản thể dừng kịp.
Anh xông thẳng về phía Trần Viện, trong nháy mắt đ.â.m ngã cô xuống đất!
Tiếng thét chói tai đau đớn của Trần Viện và tiếng kêu cứu hoảng loạn của Chu Kỳ hòa , vô cùng ồn ào.
"Đau quá!" Trần Viện ôm bụng rên rỉ đau đớn, "Bụng đau quá..."
"A Viện, em chứ?"
Chu Kỳ đỏ mắt, vội vàng đỡ cô : "Bụng em khó chịu chỗ nào?"
"Em đừng dọa , để xem nào."
Hai kẻ thần kinh.
Tôi vẻ mặt đau khổ của Trần Viện, thở dài, lấy điện thoại gọi 115.
Xe cảnh sát và xe cứu thương đến cùng lúc.
Điện thoại cứu thương là do gọi.
Điện thoại cảnh sát là do Chu Kỳ gọi.
Lúc xe đến, cảnh sát hỏi: "Ai báo cảnh sát?"
"Là !" Chu Kỳ nắm c.h.ặ.t t.a.y , kéo về phía cảnh sát, nghiến răng nghiến lợi với cảnh sát:
"Tôi kiện cô tội cố ý gây thương tích cho phụ nữ mang thai!"
Ngay khi Chu Kỳ dứt lời, thực sự nhịn bật thành tiếng.
"Cảnh sát cô kìa!"
Cơn giận của Chu Kỳ bùng lên vùn vụt, ngón tay gần như chọc thẳng mặt : "Hạ Sơ, em như thế nào còn mặt mũi ở đây hì hì hối cải? Em em suýt chút nữa hủy hoại một gia đình ?"
"Nếu đứa bé trong bụng cô bất trắc gì, em gánh vác nổi ?!"
Tôi đến ngừng , ôm bụng đau vì , đưa tay lau nước mắt: "Tôi đương nhiên gánh nổi ."
" còn chạm dù chỉ một ngón tay của Trần Viện, gánh vác cái gì?"
Chẳng lẽ chỉ vì và Trần Viện đều sống cùng một trái đất, nên chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện của cô ?
Lúc Chu Kỳ những lời , chính thấy hoang đường ?
Đôi khi thực sự nghi ngờ, rốt cuộc não .
Tôi luôn thẳng tính, nghĩ gì nấy.
Chu Kỳ những lời , tức đến run rẩy.
Vẻ mặt tap mà dữ tợn, ngón tay chỉ , còn mắng thêm gì nữa thì cảnh sát mạnh mẽ ngăn .
"Nói chuyện thì chuyện, đừng động tay động chân!"
Chu Kỳ cảnh sát quát một trận, chỉ đành cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ ngút trời, lạnh lùng liếc một cái, xoay đến bên cạnh Trần Viện hỏi han ân cần.
Cảnh sát ở công ty để điều tra camera giám sát.
Còn và Chu Kỳ thì cùng Trần Viện bệnh viện để kiểm tra.
Trên đường , Chu Kỳ luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Viện, thỉnh thoảng xổm bên cạnh cô , đau lòng hỏi cô khó chịu ở chỗ nào.
Từ việc đăng ký, xếp hàng, Chu Kỳ đều tự làm hết.
Lúc siêu âm B-scan, Chu Kỳ còn bá đạo bế kiểu công chúa, đặt Trần Viện lên giường.
Khiến bác sĩ làm kiểm tra cũng cảm thán: “Vợ chồng hai tình cảm thật .”
Chu Kỳ , định trả lời.