Tôi chồng mà chỉ cảm thấy ngượng ngùng.
Chiều tối, ngắm những chậu hoa xinh nơi ban công.
Trần Minh cũng đến.
Tôi hỏi : "Rốt cuộc thì tại đột nhiên như biến thành khác ?"
Trần Minh lắc đầu: "Không là đổi mà là hiểu , ai mới là sẽ sống cả đời với ."
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Trong lòng vô cùng xúc động.
Ngày hôm , chồng đến xin tiền chợ.
Trần Minh đưa cho mà chỉ hỏi bà : "Hôm qua đưa năm trăm tệ tiền chợ, mới mua chút khoai tây và thịt mỡ thái lát mà hết ?"
Sắc mặt chồng ngượng ngùng: "Đấy là mua chút đồ ngon bổ dưỡng cho hai đứa thôi mà."
Trần Minh lắc đầu: "Không cần , tối nay hai chúng con sẽ ăn ngoài."
Mẹ chồng trợn tròn mắt.
Trần Minh giục quần áo, đó lái xe đưa đến nơi chúng hẹn hò đầu tiên.
Ăn cơm xong, xem phim xong, tối đó hai chúng cùng dạo trong khu chung cư, Trần Minh nhét thẻ lương tay .
"Sau thẻ lương sẽ ở trong tay em, em tiêu thế nào thì tiêu thế đó, cần sắc mặt của bất kỳ ai."
"Văn Văn, sẽ nỗ lực làm việc, nhất định sẽ để em cuộc sống ."
Tôi kinh ngạc Trần Minh.
Sự đổi gần đây của thực sự khiến chút cảm giác như đang trở về thời yêu đương.
Hồi đó tình cảm của hai chúng , gần như mâu thuẫn, cãi vã là gì.
từ khi sống chung với bố chồng, dần dần phát hiện sự hiếu thảo mù quáng, yếu đuối và trốn tránh trách nhiệm của Trần Minh.
Nếu thật sự thể đổ thì thực cũng ly hôn với .
Bố chồng ở chỗ chúng an mấy ngày thì chị chồng đến.
Bảo là cãi với rể và ly hôn.
Hiện tại chỗ ở nên nghiễm nhiên chuyển đến nhà ở.
Tôi còn kịp lên tiếng, Trần Minh thẳng thừng từ chối: "Không ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-thuc-tinh-noi-gian-doi-dau-voi-me-chong/chuong-7.html.]
Anh ở cửa, chặn cho Trần Duyệt .
Trần Duyệt tức chết: "Trần Minh, chị đây đang lúc vô vọng thế mà em chịu giúp ? Em còn là đàn ông nữa ?"
"Ai cũng lúc khó khăn mới ai là bạn, giờ thì chị nhận , em là , chị nhà chồng bắt nạt, nhà để về, chỉ là đến nhà em tá túc mấy ngày mà em cũng đồng ý!"
Trần Minh hề lay chuyển: "Chị thể ở khách sạn."
Mẹ chồng cũng sợ hai cãi nên hòa giải: " đúng, ở khách sạn cũng , nhà cũng còn chỗ, con trai , chị con tay cũng bao nhiêu tiền, con chuyển cho chị con một ít tiền, để chị ở khách sạn ."
Trần Minh khẩy một tiếng: "Con tiền."
Trần Duyệt lóc om sòm: "Em cho chị tiền, cũng cho chị ở nhờ, chẳng lẽ chị ở gầm cầu ?"
Trần Minh làm vẻ cả: "Vợ gần đây đang mang thai, bác sĩ cần môi trường yên tĩnh và tâm trạng thoải mái tuyệt đối, nhà thực sự thích hợp để chị ở . Còn việc chị ở gầm cầu, nếu bố ruột của chị coi đó là chuyện bình thường thì là một em trai, cũng sẽ coi đó là chuyện bình thường."
"Hơn nữa, nếu chị còn dám đến gây sự nữa thì cũng ngại đến nhà chồng chị chuyện , đằng nào cũng để sống yên , thì chúng cứ làm cho ngô khoai !"
Trần Duyệt suýt nữa thì tức chết.
Đợi chị chồng , chồng bắt đầu lóc kể lể: "Tôi thật vô dụng mà, con gái nhà để về mà giúp gì cả."
Trần Minh liếc bà một cái : "Vậy thì tìm một công việc , kiếm tiền phụ cấp cho chị con chẳng ?"
Mẹ chồng tức gần c.h.ế.t nhưng một lời nào.
Cứ như , trong vòng nửa tháng, bố chồng ở nhà chúng làm gì cũng quản chế, cũng kiếm chút lợi lộc nào.
Trước đây còn thể thường xuyên đòi tiền Trần Minh, bây giờ Trần Minh cứ dẫn ăn ngoài, đưa tiền chợ cho họ nữa.
Bố chồng hết cách, đành chủ động đề nghị về quê.
Đến lúc Trần Minh mới chịu nở nụ , đưa hai họ về.
Sau khi về nhà, Trần Minh thề với , tuyệt đối sẽ để hai họ đến nữa.
"Văn Văn, em thể tha thứ cho ? Đừng mất niềm tin ? Sau nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của một chồng."
Thực trong lòng sớm tha thứ cho nhưng vẫn cứng miệng : "Vậy thì để em xem biểu hiện của thế nào."
Trần Minh mỉm , tiến lên ôm chặt lấy .
Cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc đến tận cuối năm, bố chồng gọi điện bảo chúng về ăn Tết nhưng Trần Minh từ chối.
Mẹ chồng tức giận: "Con về ăn Tết, con ăn Tết?"
Trần Minh: "Đương nhiên là về nhà còn của con ăn Tết ."