Trần Minh kéo chiếc xe nhỏ  ban công, gọi : "Văn Văn,  đây giúp  một tay."
 
Tôi  ban công, thấy    bày đầy ban công nào là chậu hoa nào là cây cảnh,  kinh ngạc đến  thốt nên lời.
 
Trần Minh dọn dẹp xong xuôi mới hỏi : "Em thích ?"
 
Tôi mỉm  gật đầu.
 
Trần Minh thấy  , vẻ mặt   cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút: "Em thích là  vui ."
 
"Sau ,  và em sẽ cùng  chăm sóc những chậu hoa ,  cũng sẽ  yêu quý chúng."
 
Được   dỗ dành trong lòng  vui vẻ lên  ít.
 
Trong phòng khách, Trần Duyệt nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trần Minh  làm  thế? Uống nhầm thuốc ?"
 
Bố  chồng bất lực lắc đầu,  dám đáp lời.
 
Họ gọi Trần Duyệt đến, cũng chỉ là để lấy thêm sĩ khí mà thôi.
 
Không ngờ Trần Minh  tấn công  phân biệt.
 
Đến nước  thì đúng là hết cách .
 
Sau khi sắp xếp xong xuôi những chậu hoa ở ban công, chúng   bước , Trần Duyệt   kiếm chuyện: "Tôn Hiểu Văn,  nhất cô nên hiểu chuyện một chút, bố   sức khỏe  , cô bao dung cho họ nhiều hơn một chút thì  làm , họ  thể chịu ấm ức ."
 
Trần Minh liếc  cô  một cái: "Chi bằng chị hãy  với bố  , bảo họ đừng ngày nào cũng ăn no rửng mỡ  kiếm chuyện để   chịu ấm ức."
 
"Văn Văn là cô gái  tính tình  nhất và hiểu chuyện nhất mà  từng gặp, em   bao giờ bắt nạt  khác, chỉ  những kẻ  ý đồ  mới bắt nạt em ."
 
" mà   sẽ  còn ai dám bắt nạt em  nữa bởi vì  tuyệt đối  cho phép bất cứ ai bắt nạt em !"
 
Trần Minh    đưa ánh mắt lạnh lẽo  ba  bọn họ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-thuc-tinh-noi-gian-doi-dau-voi-me-chong/chuong-6.html.]
Ba  họ  dám  thêm lời nào nữa.
 
Trần Minh tiếp tục : "À đúng ,  nhất là   chị đừng  thường xuyên đến nhà  nữa, cũng đừng hòng lợi dụng lúc  vắng nhà mà bắt nạt vợ , nếu  mà để   ,  sẽ dẫn vợ  đến nhà  chồng chị ' chuyện' đấy."
 
Quan hệ của Trần Duyệt và  chồng vốn  ,  nghĩ đến chuyện tối qua Trần Minh gọi điện cho chồng cô  nên lập tức im bặt.
 
Lúc rời , Trần Minh yêu cầu Trần Duyệt lấy  những thứ  lấy trong túi xách.
 
Lúc đầu Trần Duyệt  thừa nhận, Trần Minh  tay trực tiếp lôi  một đôi giày mới  mua.
 
Trần Duyệt hừ một tiếng: "Tôi thấy size giống với , cô   nhiều giày thế thì  hết làm ? Cho  một đôi thì   ?"
 
Trần Minh lạnh giọng : "Đồ của vợ , chị   lấy."
 
Đợi Trần Duyệt  ,  chồng sốt ruột than thở với Trần Minh.
 
"Con trai , chị con sống  , con xem con  mua nhà  mà chị con và  rể vẫn ở trong căn nhà cũ kỹ, bình thường con rảnh thì nên giúp đỡ chị con một chút ."
 
Tôi  mà tức giận.
 
Trần Minh  thẳng: "Mua nhà là thành quả nỗ lực của con và Văn Văn, Văn Văn  sống tiết kiệm, cả năm trời cũng  nỡ mua thêm mấy bộ quần áo, bây giờ khó khăn lắm mới mua xong trang trí xong, em  mua mấy đôi giày cho  thì   ?"
 
"Mẹ  chị   ai giúp đỡ,   ai giúp đỡ con và Văn Văn ?"
 
"Sao   ai giúp con?"
 
Mẹ chồng  Trần Minh vặn  đến mức   nên lời.
 
Bố chồng ho khan một tiếng: "Con là đàn ông, vất vả một chút thì   ? Đàn ông thì  tự lực cánh sinh mới đúng chứ! Chị con đáng thương,  chồng độc ác của chị con đối xử   với chị, ngày nào chị  cũng  nhà chồng bắt nạt, sống  , con là em trai ruột của nó, con giúp một tay thì   ?"
 
Trần Minh  lạnh: "Chị con   chồng độc ác hành hạ, đáng thương lắm, các  xót xa đến mức  chịu nổi,   các   nghĩ đến vợ con cũng đáng thương,  hai  bắt nạt,  vợ con mà   chẳng  cũng đau lòng c.h.ế.t ?"
 
Mẹ chồng thấy sắp cãi  nữa, vội vàng  đến hòa giải, nắm lấy tay   ngừng khen ngợi: " đúng đúng, Văn Văn là một cô gái , cũng  dễ dàng gì,  chịu khổ ở nhà chúng  ,    nhất định sẽ đối xử  với con."