Tôi  mở cửa, thấy bố  chồng vẫn  ở cửa,    hề di chuyển.
 
Mẹ chồng thấy  thì mở lời: "Vẫn còn đồ  lấy, chúng    lấy đồ."
 
Bà     bước .
 
 bà     tìm đồ của  mà  đến bên cạnh Trần Minh: "Con trai ,  con đột nhiên trở nên độc ác thế? Dù  ông  cũng là bố ruột của con,  con  thể nhẫn tâm đuổi ông   chứ?"
 
Trần Minh  lạnh một tiếng: "Không  con đuổi ông  , là ông  tự  rời ."
 
Mẹ chồng  lời Trần Minh chặn họng, sắc mặt tái mét: "Mày... Mày đúng là đứa con bất hiếu!"
 
Trần Minh  đổi sắc mặt: "Con bất hiếu ư? Được thôi, cứ coi như là con bất hiếu ,  thì  mau rời , đừng ở cùng với đứa con bất hiếu  nữa."
 
Mẹ chồng   hết cách.
 
Tôi  thực   chồng   rời .
 
Trước đây  từng  bà  gọi điện thoại cho  khác, khoe khoang rằng  sống ở đây thoải mái  bao.
 
Quả nhiên,  chồng thấy Trần Minh kiên định như  thì xuống nước : "Con trai ,  và bố con làm   thể   chứ? Sức khỏe bố con  , nếu ở quê thì mỗi  lên khám bệnh  tốn  bao nhiêu công sức chứ? Con thật sự nhẫn tâm  ?"
 
Bố chồng lúc  cũng  nhà nhưng   gì mà chỉ  đó.
 
Trần Minh   gì, tiếp tục giữ im lặng.
 
Mãi một lúc lâu,  chồng mới chịu nhún nhường: "Được ,  con  xem rốt cuộc  làm thế nào thì  và bố con mới  ở ? Nhất định  bắt bọn  quỳ xuống xin con ?"
 
Trần Minh  : "Việc đó thì  cần, xin  . Con thì vô tư nhưng hai  nhất định  xin  vợ con."
 
Bố chồng cuối cùng cũng mở lời: "Dựa   mà  xin ?"
 
Trần Minh  lạnh một tiếng  bắt đầu kể tội.
 
"Con   mấy  , những chậu hoa đó là bảo bối của Văn Văn, tại  bố cứ hết   đến  khác vứt tàn thuốc ? Chuẩn  khăn mới cho bố, màu sắc cũng khác ,  bố cứ  nhớ mà dùng nhầm?"
 
"Còn nữa, tại   hút thuốc trong nhà? Nhất định  bắt chúng con hít khói thuốc thụ động của bố ?"
 
"Với , bọn con cũng  chuẩn  cốc mới cho bố , tại  bố  dùng mà cứ  dùng cốc của  khác? Bố   giữ vệ sinh ?"
 
Một loạt câu hỏi của Trần Minh khiến bố chồng ngớ .
 
Ông  lắp bắp giải thích: "Đâu  lắm quy tắc thế... Ta... Ta chỉ là quen ,   lớn tuổi thế  , các con bao dung cho  một chút thì   chứ?"
 
Trần Minh  khẩy, sắc mặt đột nhiên trở nên  nghiêm túc: "Con  thể nhịn, dù  con cũng  nhịn nhiều năm  nhưng vợ con thì  thể, cô  dựa   mà  nhịn bố, bao dung cho bố chứ?"
 
Trần Minh tiếp tục chĩa mũi dùi sang  chồng: "Tại   nấu ăn dở tệ thế? Tại  chúng con ghét ăn gì thì   làm đúng món đó? Có   cố ý ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-thuc-tinh-noi-gian-doi-dau-voi-me-chong/chuong-4.html.]
"Tại  khi    lục lọi tủ quần áo của vợ con? Tại   quản cô  mua gì qua mạng, cô  mua cái gì, mua bao nhiêu, bao lâu mua một , những chuyện đó  liên quan gì đến ?"
 
"Tại   cứ luôn  cô   xinh ,  hiểu chuyện? Con thấy cô  là cô gái xinh  và hiểu chuyện nhất  đời."
 
Một loạt câu hỏi của Trần Minh khiến cả phòng khách  một  nữa chìm  im lặng.
 
Bố  chồng đều  ngạc nhiên bởi vì Trần Minh  từng phản kháng như   mặt họ.
 
Tôi cũng ngạc nhiên  kém,  những chuyện   than thở với Trần Minh nhưng  những chuyện thì .
 
Vậy làm     ?
 
Còn  đợi  nghĩ rõ ràng,  chồng  bắt đầu chiêu trò cũ,  ngừng than vãn về sự vất vả của .
 
"Con trai,  thật sự  ngờ con    như ,  đối xử với con   ? Mẹ đối xử với vợ con cũng   mà."
 
Trần Minh  lạnh: "Đừng lừa  nữa,  nhiều đến mức tự  cũng tin  ?"
 
"Hai , hãy xin  vợ con , nếu  thì tối nay rời ."
 
Bố  chồng  ,  rằng   thể nào kiểm soát  đứa con trai hiếu thảo, mềm lòng ngày thường nữa, chỉ đành mở lời xin .
 
Tôi  đó, cảm thấy  chút ngượng ngùng.
 
Mặc dù  cũng ghét hai  họ nhưng  chấp nhận lời xin  của họ như , cũng thật khó xử.
 
Mẹ chồng khôn khéo hơn bố chồng, kéo tay   ngừng : "Văn Văn,   đây  bỏ qua cảm xúc của con , con yên tâm,    tuyệt đối sẽ  làm những chuyện đó nữa ."
 
Tôi chỉ  thể gật đầu một cách ngượng nghịu.
 
Sau khi trở về phòng ngủ,    giường,   nên mở lời với Trần Minh về chuyện ly hôn thế nào.
 
Trần Minh mở cửa: "Văn Văn, em tắm  ,  dọn dẹp bên ngoài một chút."
 
Tôi gật đầu.
 
Sau khi tắm xong, Trần Minh cũng  dọn dẹp xong   phòng.
 
Tôi  định mở lời,    trực tiếp quỳ xuống  mặt .
 
Tôi giật , vội vàng  đỡ   dậy nhưng Trần Minh  giữ c.h.ặ.t t.a.y : "Văn Văn,  xin ."
 
Tôi vội vàng ngắt lời  : "Có chuyện gì thì   dậy  ,  làm cái gì thế ?"
 
Trần Minh  chịu  dậy,   nắm c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt chân thành  , : "Trước đây  thật sự quá nhu nhược, từ nhỏ   bố  dạy dỗ thành  hiếu thảo mù quáng như , nên  khi kết hôn  khiến em cũng  chịu đựng cùng . Điều khốn nạn nhất của  là,   còn dám yêu cầu em chịu đựng cùng ,  thật sự  sai lầm quá mức."
 
Tôi khiếp sợ  Trần Minh,  ngờ     như .