Chồng tôi bao nuôi nhân tình - 8. Kết thúc

Cập nhật lúc: 2025-06-19 09:14:18
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

16.

Khi nhận được cuộc gọi từ Tiết Lang, tôi đang ở sân bay nghe thư ký nói cậu đi chuyến bay nào. 

 

Tình cảm của tôi dành cho Tiết Lang không quá sâu đậm, thế nhưng cậu đã đi theo tôi lâu như vậy tôi, dù sao cũng phải tiễn cậu một đoạn.

 

Thế nhưng tôi lại không tìm thấy cậu.

 

Khi cuộc gọi được kết nối, giọng điệu lải nhải không ngừng của chàng thiếu niên vang lên: “Cô Lận, em nhận được máy trợ thính rồi. Em có tâm tư riêng, vì vậy muốn tự cho đây là quà bạn gái tặng mình, cho dù quà này rất đắt nhưng em cũng không muốn trả lại cho chị, có được không?”

 

Tiết Lang trong mắt tôi vẫn là chàng trai dễ xấu hổ, đầy cố gắng ấy.

 

Trên người cậu có những điềm sáng mà tôi không có.

 

“Xin lỗi, tôi không định yêu xa.” Tôi đáp.

 

Cách nhau một lớp biển người, tôi ngẩng đầu nhìn thấy Tiết Lang đứng cách mình ba mét. Cậu giơ tay vẫy vẫy với tôi.

 

Cậu không ra nước ngoài, cũng không bị lời mời của Thời Sâm mê hoặc.

 

Không phải là cậu không biết cơ hội này hiếm có thế nào. Thậm chí cho dù có hẹn hò với tôi thì tôi cũng sẽ không đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy cho cậu.

 

Tiết Lang mặc chiếc áo lông màu trắng, lúc này tôi mới giật mình nhận ra bộ đồ mình đang mặc là đồ đôi với cậu.

 

Chàng thiếu niên bước về phía tôi với đôi mắt sáng trong. Giống như ngày mưa ấy, khi tôi lạnh lùng nhìn sang cậu, cậu chỉ cong mắt hỏi tôi cần gì.

 

Tôi không hỏi vì sao cậu không đi, mà cậu cũng không hỏi vì sao tôi lại biết hôm nay là ngày cậu bay.

 

Cậu chỉ bước tới đứng sánh vai cùng tôi, sau đó dắt tay tôi bước đi xuyên qua biển người.

 

17.

Nhà họ Thời không cho phép Thời Sâm quỵ lụy vì chuyện tình yêu quá lâu.

 

Ngày chúng tôi ký giấy ly hôn, sắc mặt Thời Sâm rất khó coi. Điều kiện anh ta đề ra cho tôi rất tốt, chỉ riêng cổ phần công ty là không thể chuyển nhượng thôi.

 

Tuy tôi đã có tiề.n tài sẵn rồi, nhưng tiề.n mà, ai lại ngại có thêm cơ chứ?

 

“Anh cứ tưởng chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cuối đời chứ.” Anh ta chống cằm, nhìn tôi bằng ánh mắt lưu luyến.

 

“Nhưng thế giới này chưa bao giờ diễn ra theo đúng những gì em và anh tưởng đâu. Thời Sâm, hẹn gặp lại.” Tôi đứng dậy mỉm cười với anh ta.

 

Thời còn bé, mỗi lần anh ta đưa tôi về nhà, tôi đều sẽ mỉm cười nói hẹn gặp lại với anh ta như vậy. Bởi ngày hôm sau, tôi luôn có thể gặp lại anh ta.

 

Thế nhưng lúc này đây, chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.

 

Trong lòng chúng tôi ai cũng hiểu rõ điều này.

 

Thời Sâm không nói gì. Anh ta nhìn theo bóng lưng tôi rời đi, cứ như thể đã làm điều này nhiều năm nên thành thói quen rồi.

 

Mối quan hệ giữa anh ta và tôi chỉ có thể đi xa đến chừng này.

 

Anh ta có tín ngưỡng sống và đế quốc thương nghiệp của anh ta. Có lẽ ân huệ lớn nhất mà anh ta đã dành cho tôi đó chính là khi ấy anh ta đã thật lòng muốn níu giữ tôi lại.

 

Tiết Lang đứng dưới lầu đợi tôi. Gương mặt chàng thiếu niên ngập tràn vẻ vui mừng, nhẹ giọng nói: “Chị đã giải quyết xong chuyện với anh ta chưa?”

 

Tôi đứng từ trên cao nhìn xuống cậu, sau đó gật đầu.

 

Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi đánh bạo nắm lấy tay tôi, đôi mắt như muốn hỏi có thể không.

 

Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng yêu đương ngây ngô như vậy, vì vậy đáy lòng cũng khó mà không rung động. Tôi mỉm cười: “Tiết Lang, hôm nay kể thêm truyện cổ tích cho tôi nghe đi, với cả đừng rời đi nữa.”

 

Chàng trai đi đằng trước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-bao-nuoi-nhan-tinh/8-ket-thuc.html.]

Khi nghe thấy lời tôi nói, hai tai cậu đỏ ửng.

 

Tôi còn tưởng cậu sẽ không trả lời, ai ngờ cậu lại khe khẽ gật đầu.

 

Đúng lúc ánh dương lên cao rọi sáng, mọi chuyện rồi sẽ lại bắt đầu lại lần nữa.

***

 

Ngoại truyện Tiết Lang:

 

Lần đầu tiên tôi gặp Lận Châu là vào một ngày mưa, cô tắm mình trong mưa, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt cứ rơi từng giọt từng giọt.

 

Thật ra tôi hiểu hết mấy câu mắng chửi của cô, bởi vì tôi khá thông thạo đọc khẩu hình miệng. Thế nhưng khoảnh khắc đó, chẳng biết sao tôi lại chỉ thấy được bờ môi màu anh đào của thiếu nữ đóng mở.

 

Thế là đành dùng một cách tệ nhất để nói cho cô biết rằng mình không đeo máy trợ thính.

 

Quả nhiên cô lập tức im lặng ngay, trong mắt ngập tràn hối hận.

 

Thế là lòng tôi liền hiểu, người trước mặt mình là một người lòng dạ yếu mềm.

 

Nhưng cô lại không hứng thú gì với tôi hết.

 

Trong trường, mọi người đều nói tôi là con nhà người ta, con cưng của trời, có rất nhiều người theo đuổi tôi.

 

Tôi chẳng thèm quan tâm mấy thứ đó, mãi cho đến khi gặp được Lận Châu.

 

Cô đứng trên sân khấu chậm rãi thuyết giảng, còn tôi ngồi bên dưới chỉ nhớ tới ngày hôm ấy cô đã lệ rơi hai hàng thế nào. Có mấy người trêu ghẹo, bảo có phải tôi rung động rồi không, sau đó còn nói tôi đừng nảy ý xấu với phụ nữ đã có chồng.

 

Đúng, tôi biết Lận Châu đã kết hôn từ lâu rồi, chắc chỉ có chính cô mới tưởng mình che giấu rất tốt, bởi trong giới có ai là không biết cuộc hôn nhân thương nghiệp của cô đâu chứ.

 

Nhưng tình yêu của tôi dành cho Lận Châu lại rất mãnh liệt. Tôi chưa từng nghĩ tình yêu có thể khiến cho con người mất lý trí như vậy.

 

Sau nhiều lần tỏ ra yếu thế, Lận Châu dần dung túng rôi.

 

Thậm chí cô còn cho phép tôi đến nhà cô kể truyện cổ tích. Tôi tìm rất nhiều câu chuyện thiện lương, đẹp đẽ. Đã rất nhiều lần, tôi muốn chiếm lấy cô.

 

Nhưng tôi lại chẳng thể. Tôi chỉ có thể lén lút ngắm nhìn cô đầy tham lam khi mà cô không chú ý.

 

Tôi cố ý để lại dấu vết của mình, mong rằng chồng của Lận Châu hãy phát hiện.

 

Nhưng anh ta lại quá ngu ngốc.

 

Mãi đến khi Lận Châu không muốn chơi nữa. Tôi biết, cuối cùng cô cũng đáp lại tình yêu của tôi rồi.

 

Sau đó nữa, chồng cô bắt đầu theo đuổi cô lại. Thậm chí còn vẽ ra một viễn cảnh tương lai khi tôi đã đứng trên cao, được nhiều cô gái bám lấy để dụ dỗ tôi.

 

Đọc tại Ổ Truyện nhé!

Đó quả thật là một cơ hội rất tốt.

 

Thế nhưng Thời Sâm lại không biết, thật ra tôi chưa từng quan tâm thứ ấy. Tôi chẳng phải cái kẻ hòa nhã như vẻ bề ngoài của tôi đâu.

 

Nỗi cố chấp với Lận Châu đã khiến tôi thao thức suốt đêm.

 

Nhưng Lận Châu chỉ thích dáng vẻ ngoan ngoãn của tôi, thích cái thứ gọi là “đơn thuần” mà trong giới thượng lưu bọn họ sẽ mãi không có được. Vì vậy tôi chỉ có thể giả vờ vô hại, để ánh mắt của cô dừng lại trên người mình thật lâu.

 

Có lẽ Lận Châu cũng chẳng yêu tôi nhiều lắm đâu, nhưng không sao cả, chỉ cần cô quay lại nhìn tôi một chút thôi, thì tôi có thể bám riết lấy cô không buông như một con rắn, một con cún.

 

Đến chế.t cũng không buông.

 

Ngày bọn họ ly hôn, Thời Sâm đã ủ rũ cúi đầu nhìn theo bóng lưng của chúng tôi.

 

Lời nói của Lận Châu đã khiến lòng tôi rung động. Tôi vui mừng đến mức suýt nữa đã không giấu được nanh vuốt của mình.

 

Đóa hoa hồng của tôi, tôi sẽ mãi mãi yêu chị.

Loading...