Chồng tôi bao nuôi nhân tình - 1

Cập nhật lúc: 2025-06-19 08:54:22
Lượt xem: 24

Gần đây chồng tôi bao nuôi một cô gái không được ngoan cho lắm.

 

Đọc tại Ổ Truyện nhé!

Nuông chiều cô ta đến nỗi giờ cô ta chẳng còn biết trời cao đất rộng là gì, vậy mà lại dám đến kiếm chuyện với tôi.

 

Cô gái có đôi mắt sáng ngời, thậm chí còn cố chấp không chịu gọi tôi là bà Thời: "Cô Lận, trong tình yêu, người không được yêu mới là người thứ ba."

 

Tôi cong mắt, vươn ngón tay thon dài giật mạnh chiếc bông tay ngọc trai trên tai đối phương xuống, vành tai ngay lập tức rỉ m á u.

 

Phía sau, Thời Sâm xuất hiện, quai hàm hắn căng chặt.

 

Mắt Lâm Khả hoe đỏ: "Anh Thời, anh đừng tức giận, chắc cô Lận không cố ý đâu."

 

Còn Thời Sâm chỉ lo xoa tay cho tôi, thổi thổi cho tôi: "A Bối, tay em có đau không?"

 

Lâm Khả không thể tin nhìn hắn, nước mắt lăn dài trên mặt.

 

Mà tôi, khẽ mỉm cười.

 

(...)

 

1.

Lâm Khả bị thư ký của Thời Sâm đưa đi. Hình như cô ta muốn nói nhiều điều lắm, có vẻ là vì cô ta không hiểu vì sao người đàn ông mới hôm qua còn mỉm cười dịu dàng với mình, tới hôm nay lại thay đổi thành như vậy.

 

Chẳng biết Thời Sâm quan tâm tôi thật hay chỉ giả vờ. Khi phát hiện có một vết thương mờ trên ngón tay tôi, anh ta cúi đầu xuống hôn.

 

“A Bối, loại đàn bà đó đâu đáng để em tự mình ra tay.” Lúc nói chuyện, đôi con ngươi đen của anh ta thoáng qua chút bất bình.

 

Tôi nhìn Thời Sâm, bình tĩnh như không, chẳng hề giật mình vì hành động của anh ta.

 

Tôi và anh ta là thanh mai trúc mã. Lúc nhỏ vô tư, mà Thời Sâm vốn là người chẳng mấy dịu dàng lại rất bao dung săn sóc tôi.

 

Trong mấy danh gia vọng tộc ai ai cũng nhà cao cửa rộng này, đâu đâu cũng là hôn nhân thối nát, thế nhưng tôi lại được anh ta cầu hôn.

 

Thậm chí khi chúng tôi kết hôn, bạn thân tôi là Chu Minh Mị còn ngưỡng mộ cực kỳ. Bởi dù sao con người khi đạt được một vị trí cao nào đó trong xã hội thì sẽ dần trở nên thờ ơ với một vài đạo đức cơ bản.

 

Thời Sâm thật lòng với tôi.

 

Chu Minh Mị nói, với mấy gia tộc lớn thì chung thủy là một nỗi sỉ nhục.

 

Khi tiền tài đã thênh thang bạt ngạt, hiếm có người đàn ông nào chịu tuân thủ trách nghiệm chung tình. Ngay cả cảnh hòa bình giả tạo cũng đã rất hiếm trong những cuộc hôn nhân giữa các gia tộc này rồi.

 

Có lẽ Chu Minh Mị đã từng thấy cảnh Thời Sâm gắp thức ăn cho tôi, vô thức mỉm cười khi nhắc đến tôi, quan tâm để ý tôi.

 

Nhưng với tôi thì không phải lúc nào cũng vậy.

 

Con người khi đạt được một địa vị nhất định, thì việc không có ong bướm lả lơi bu bám mới là bất thường. Đến nổi nếu Thời Sâm có bao nuôi đóa hoa nào bên ngoài thì Chu Minh Mị cũng sẽ chẳng mấy bận tâm.

 

Bởi đó là chuyện đã quá bình thường.

 

Dường như không trong sạch đã trở thành một chuyện quá đỗi bình thường, còn trong sách mới là thứ bất thường.

 

2.

 

Thời Sâm là người nấu cơm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-bao-nuoi-nhan-tinh/1.html.]

Một người đàn ông đang độ tuổi trẻ tài cao như anh ta, thế mà lại có thể xuống bếp nấu ăn, quả đúng là hiếm thấy.

 

Ngay cả mẹ tôi – một người hay soi mói người khác đủ điều – cũng phải khen anh ta không dứt lời.

 

Hình như ai cũng đều ngưỡng mộ tôi, vì tôi được Thời Sâm yêu chiều, bao dung đến vậy. Thậm chí chỉ cần tôi nhăn mặt chút thôi thì anh ta có thể khiến cho thứ làm tôi khó chịu mãi mãi biến mất trên đời.

 

Anh ta cẩn thận cắt miếng bít tết cho tôi. Tôi cụp mắt ăn từng miếng nhỏ.

 

Điện thoại anh ta cứ sáng lên không ngừng, thế là tôi vô thức đưa tay ra. Nhưng anh ta lại tưởng tôi muốn uống rượ.u trong ly anh ta, vì vậy mới quan tâm đưa ly sang.

 

Sau khi nhận ra tôi giơ tay vì muốn lấy điện thoại của mình, anh ta chỉ gượng cười, lau tay bằng chiếc khăn ăn bên cạnh rồi đưa điện thoại cho tôi.

 

“Vợ à, hiếm khi thấy em muốn kiểm tra anh đấy.” Ý cười nơi đáy mắt anh ta rất chân thành.

 

Thời Sâm chưa từng giấu tôi chuyện anh ta có bao nuôi một đóa hoa bên ngoài, có lẽ là vì làm gì còn kẻ nào tốt đẹp được như anh ta.

 

Cực kỳ tôn trọng, quan tâm vợ, lúc nào cũng đặt vợ lên trên đầu.

 

Huống chi bố mẹ tôi cũng nào có khác gì. Tôi biết họ cũng có mấy đứa con riêng ở bên ngoài.

 

Mẹ tôi không có con trai, vì vậy đã chọn một đứa con riêng khá tốt của bố tôi để kế thừa sự nghiệp của gia đình. Người này rất kính trọng mẹ tôi, cũng biết quan tâm đứa em gái là tôi đây.

 

Danh gia vọng tộc nhà cao cửa rộng, chung thủy cũng chỉ như một trò hề.

Bề ngoài thì hòa nhã, nhưng bên trong đã thối rữa.

 

Tôi mở điện thoại nhưng không tìm thấy Lâm Khả, trong lòng lập tức hiểu ra. Dù sao cô ta cũng đã đắc tội tôi, sợ là Thời Sâm sẽ không để cô ta sống yên ổn đâu.

 

Tôi lướt xuống chút nữa, nhìn thấy Tần Thư Khả, đây cũng là một người đã ở bên Thời Sâm khá lâu. Nghe nói cô ta là một người rất ngoan ngoãn biết vâng lời. Khi thấy tôi, cô ta lúc nào cũng khép nép như con chim cút.

 

Hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn.

 

Thời Sâm rất hài lòng về sự thức thời của cô ta, vì vậy hiện tại cô ta rất được quan tâm. Mấy hôm trước tôi còn nhìn thấy cô ta trong một buổi họp báo trang sức.

 

Lúc đó tôi đến dự họp báo với thân phận bà Thời, hiển nhiên Thời Sâm sẽ đi bên phải tôi. Còn Tần Thư Khả thì đeo dây chuyền kim cương đứng ở phía đối diện, nhưng thực chất thì đang cố ý khoe khoang sợi dây chuyền trước mặt tôi.

 

Tôi có nhìn thêm mấy lần, nhận ra là Thời Sâm mua nó.

 

Tần Thu Khả dịu dàng nói cảm ơn tôi. Cô ta rất có ý tứ, không ở lại quá lâu, cũng không diễu võ dương oai trước mặt tôi.

Đêm đó Thời Sâm nhận ra tôi không vui, thế là ghé vào tai tôi nhẹ nhàng hỏi: “Em không thích cô ta à? Vậy anh đổi người khác nhé.”

 

Tình cảm trong mắt anh ta rất chân thành, cứ như chỉ cần tôi không thích thì anh ta sẽ từ bỏ ngay.

 

Tôi liếc nhìn anh ta, cong mi mắt cười bảo: “Thời Sâm, có phải là anh nhạy cảm quá rồi không?”

 

Ngay từ nhỏ tôi đã luôn gọi anh ta bằng tên. Khi ấy tôi ngồi ở phía sau, lưng áo anh ta phấp phới bay trong gió, làm tôi tưởng như mình đang áp mặt vào lưng người đàn ông này.

 

Có mùi của nắng.

 

Mùi của trái tim rung động.

 

Mùi của tình yêu chớm nở.

 

Thời Sâm vỗ về bàn tay tôi, ánh đèn mờ tối khiến giọng anh ta cũng trở nên chập chờn: “A Bối, anh thường hay nhớ tới những lúc chúng ta sánh bước bên nhau.”

 

Tôi không trả lời, chỉ im lặng đưa mắt nhìn nơi xa.

Loading...