Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 456: Được rồi, chúng ta về nhà
Cập nhật lúc: 2025-10-20 16:26:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Niệm hiểu rõ gánh nặng tâm lý của Lương Ngọc Tú lúc , là Lương Ngọc Tú tin y thuật của Giang Niệm, mà là sự lo lắng vẫn luôn tồn tại, cùng với những ký ức khó coi trong quá khứ ngừng giày vò Lương Ngọc Tú, trở thành tảng đá nặng đè trong lòng cô .
Giang Niệm suy nghĩ một chút, đưa lời đề nghị. “Chị Ngọc Tú, nếu chị lo lắng , chi bằng cứ thành thật hết với thầy Lý.”
“Nói… hết ?”
“ , hai xuống thẳng thắn chuyện, đem sự thật phơi bày rõ ràng, cứ chị khả năng sinh con, đó xem phản ứng của thầy Lý thế nào. Nếu thật lòng thích con chị, thì nên bận tâm những chuyện . Nếu quan tâm đến con cái hơn, hai bên đều thể sớm buông bỏ đoạn quan hệ , đều cho .”
Lương Ngọc Tú lặng lẽ lắng , suy nghĩ những lời Giang Niệm , từ từ gật đầu. Cuộc hôn nhân của cô vì chuyện con cái mà sóng gió ngừng, nếu cuộc hôn nhân thứ hai trải qua nhiều giày vò như , đối với cô là một đòn đả kích thứ hai, chắc chắn sẽ tổn thương nặng hơn. Chi bằng ngay từ đầu rõ chuyện, để tránh cãi vã về .
Giang Niệm còn , “Nếu thầy Lý thật sự là trọng tình trọng nghĩa, khẳng định sẽ để ý những chuyện . Có con nhiều cách, nhận nuôi cũng , nhất thiết tự sinh. nếu thể mang thai, đó chính là sự bất ngờ lớn nhất mà ông trời dành cho hai , cũng là lời chúc phúc dành cho hai .”
Dù là Lương Ngọc Tú thầy Lý, đều là bụng lương thiện, ông trời nếu cho họ duyên phận gặp gỡ, khẳng định sẽ bạc đãi họ.
Lương Ngọc Tú khi suy nghĩ cẩn trọng, lời ấm áp của Giang Niệm truyền thêm dũng khí. Cô gật đầu, “Được, tớ sẽ làm theo lời , chọn thời điểm thích hợp chuyện với .”
Sau đó, mấy hỏi thăm một hồi về các tình huống của thầy Lý, như làm quen thế nào, qua bao lâu, cùng ăn cơm … Lương Ngọc Tú hỏi đến ngượng ngùng, nhanh chóng lấy những bộ quần áo nhỏ cô làm xong.
“Những vải vóc mềm mại, tớ đều làm thành quần áo mặc bên trong, phần dành cho cặp song sinh của A Niệm, phần dành cho chị Quế Hương, chờ em bé sinh là thể mặc.”
“Ôi chao, mấy bộ quần áo nhỏ , thật xinh !”
“Nhỏ như , làm dễ dàng , Ngọc Tú, bình thường nên ngoài dạo nhiều hơn, chú ý mắt…”
Bốn khó khăn lắm mới gặp mặt, bao nhiêu chuyện hết, , thời gian cứ thế dần trôi.
Đột nhiên, một tiếng phanh xe dồn dập vang lên ngoài cửa. Bốn đồng thời đầu .
Tiểu An Bảo thấy chiếc xe bên ngoài, nhảy cẫng lên, vui vẻ hô, “Ba! Là ba!”
Giang Niệm nhíu mày, nghĩ Tần Tam Dã đột nhiên xuất hiện lúc , nhưng chiếc xe dừng hẳn, cửa xe nhanh chóng mở , bước xuống xe quả thật là Tần Tam Dã. Thậm chí chỉ một Tần Tam Dã, mà cả Triệu Vệ Đông cũng cùng.
Sắc mặt hai đàn ông đều , như thể chuyện gì đó kinh khủng xảy .
“Có chuyện gì ? Xảy chuyện gì?”
Giang Niệm và Tống Oánh Oánh dậy, phía ngoài.
Ánh mắt Tần Tam Dã ngưng trọng, khi thấy Giang Niệm vẫn thả lỏng, giọng trầm xuống , “Diệp Lan Lan trốn thoát.”
Sau vụ việc tông xe bên đường , Diệp Lan Lan đầu tiên là điều trị tại bệnh viện, đó kết quả xét xử đưa , xét thấy trạng thái tinh thần của Diệp Lan Lan, cần tù, mà đưa đến bệnh viện tâm thần, giam cả đời ở đó.
Đối với chuyện , chỉ Tần Tam Dã và Triệu Vệ Đông quan tâm, mà còn một quan tâm hơn, đó là Cố Kinh Mặc. (Bởi vì Cố Kinh Mặc nhận thấy những lời Diệp Lan Lan thể là lời điên rồ, mà là sự thật. Vì Giang Niệm, cũng là vì chính , tuyệt đối cho phép thứ hai tin lời Diệp Lan Lan.)
Cố Kinh Mặc vẫn luôn phái theo dõi, đêm qua là đêm Giao Thừa, trong bệnh viện tâm thần khó tránh khỏi lơ là, Diệp Lan Lan bằng cách nào trốn thoát ngoài. Tin tức sáng sớm hôm nay truyền đến tai Cố Kinh Mặc, Cố Kinh Mặc lập tức thông báo cho Giang Niệm và Tần Tam Dã.
Vì Giang Niệm ở đại viện gia đình quân nhân, nên tin tức truyền đến Tần Tam Dã. Họ đều chứng kiến dáng vẻ nổi điên của Diệp Lan Lan, nếu Diệp Lan Lan rời khỏi bệnh viện tâm thần, điều duy nhất cô làm, chính là làm hại Giang Niệm!
Trong những ngày đêm ở bệnh viện tâm thần, Diệp Lan Lan bao nhiêu la hét g.i.ế.c c.h.ế.t Giang Niệm, làm cô c.h.ế.t ! Hiện giờ Diệp Lan Lan mất tích, Tần Tam Dã và Triệu Vệ Đông đều yên tâm, vội vã chạy đến.
Cuối cùng thấy hai cô bình an vô sự mặt, nhưng chỉ cần Diệp Lan Lan tìm , cục tức nghẹn trong lòng vẫn thể trút bỏ.
Vừa tin Diệp Lan Lan trốn thoát, Giang Niệm và Tống Oánh Oánh một cái, về phía đàn ông nhà .
Đều bình an vô sự, xảy chuyện gì.
Lương Ngọc Tú và Hoàng Quế Hương cũng cùng lo lắng. “Diệp Lan Lan nhốt , còn thể trốn ?”
“Đã phái tìm ? Lần điên cuồng lái xe tông trúng em Niệm, còn làm hại em Tống thương, chính là !”
“ là tai họa để ngàn năm, loại lương tâm sớm c.h.ế.t !”
Giang Niệm thể để Diệp Lan Lan c.h.ế.t ngay bây giờ, nếu Diệp Lan Lan tử vo mà xuyên về xã hội hiện đại, thì thời gian cô trở về sớm hơn bất kỳ ai trong họ. Cô, Tống Oánh Oánh, Tần Tam Dã… vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, chỉ duy độc Diệp Lan Lan tỉnh táo, ai cơn phát điên cô thể làm hành động g.i.ế.c , đến lúc đó đều khó lòng phòng .
Cho nên họ cần tìm Diệp Lan Lan, thể để Diệp Lan Lan chết, cô sống lâu trăm tuổi, mãi mãi tồn tại trong đau khổ.
Giang Niệm , “Tìm , chúng nhanh chóng tìm , cô bây giờ còn thể c.h.ế.t .”
Tần Tam Dã , “Bên Cố Kinh Mặc phái tìm, cũng sắp xếp ngoài, tin rằng nhanh sẽ tìm thấy . Bây giờ quan trọng nhất là các cô thể xảy chuyện, chúng về đại viện .”
Tần Tam Dã vẫn cảm thấy đại viện gia đình quân nhân là an nhất, khi tìm thấy Diệp Lan Lan, thể để Giang Niệm và Tống Oánh Oánh phơi bày trong nguy hiểm.
Lương Ngọc Tú cũng liên tục gật đầu, “Tôi cũng thấy bên ngoài quá nguy hiểm, em Niệm, em Tống, các cô nhanh chóng dẫn con về , chúng hôm nào thời gian ăn cơm cũng như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-456-duoc-roi-chung-ta-ve-nha.html.]
“ đúng đúng, chúng đều trở về.”
Tần Tam Dã bế Tiểu An Bảo lên, nắm tay Giang Niệm, đồng loạt chuẩn trở về.
Ngay khi họ ngoài, đường qua một đám phụ nữ, trong miệng họ đang ghét bỏ gì đó.
“Con điên! Con điên! Mùng một tháng Giêng ngoài đụng con điên, thật xui xẻo!”
“Khẳng định là con điên sai, cô thấy cô còn mặc quần áo bệnh nhân, chừng là bệnh viện tâm thần.”
“Sao thể thả con điên đường cái, nếu con điên làm thương khác thì ? Trên đường nhiều già trẻ nhỏ như , chừng một cái cẩn thận là chuyện.”
“Tôi xem đến nỗi , con điên chỉ là một cô gái trẻ tuổi, chỉ điên, miệng đầy lảm nhảm mê sảng lung tung, gầy như , giống sức lực làm thương khác…”
Con điên, quần áo bệnh nhân bệnh viện tâm thần, phụ nữ trẻ tuổi… Tất cả thông tin trùng khớp với Diệp Lan Lan. Rất thể chính là Diệp Lan Lan trốn từ bệnh viện tâm thần.
“Đi, chúng xem!”
Giang Niệm đợi Tần Tam Dã kịp phản ứng, quyết định , nhanh chóng về phía .
“A Niệm—” Tần Tam Dã giữ cô , nhưng tư thế của Giang Niệm, khẳng định là kéo , chỉ thể là cùng Giang Niệm qua, luôn luôn canh giữ bên cạnh Giang Niệm. Có ở đây, tuyệt đối sẽ để bất kỳ ai làm tổn thương Giang Niệm, Diệp Lan Lan càng .
Tống Oánh Oánh theo Giang Niệm, cô suy nghĩ nhiều hơn một chút, đầu với Lương Ngọc Tú và Hoàng Quế Hương, “An An và Tiểu Bắc ở đây, phiền hai chị dâu trông nom, chúng qua đó xem .” Triệu Vệ Đông theo sát phía , vẫn còn nhớ rõ cảnh Tống Oánh Oánh xe tông ngất , lo lắng nặng nề.
Không lâu , họ tới con phố bên cạnh, thấy Diệp Lan Lan điên điên khùng khùng ở giữa đường cái.
Trong ngày đông, Diệp Lan Lan chỉ mặc độc một bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng mỏng manh, tóc rối bời như tổ chim đội đầu, giày chân thấy, một chân trần trụi, một chân còn mang vớ. Cũng cô qua nơi nào, dơ bốc mùi.
Cô dường như ý thức , ngây ngô đường.
“Ha ha ha… Ha ha ha… Các ngươi đều c.h.ế.t … Các ngươi đều c.h.ế.t … A ha ha…”
“Ha ha ha… Các ngươi … Là … Là sáng tạo các ngươi… Đều là vì , các ngươi mới thể tồn tại…”
“Thế giới là của … Ta là vua của thế giới … Vị vua duy nhất… Ha ha ha… Ha ha ha ha… Các ngươi đều lời …”
“Ta! Sinh viên! Sinh viên thủ đô… Ha ha ha… Không đúng… Ta ở thủ đô… Ta ở Học viện Y học… Ta là học sinh Học viện Y học… Không đúng… Sinh viên… Học viện Y học…”
Diệp Lan Lan đột nhiên bắt đầu nổi điên, dùng hai tay ngừng giật tóc .
Diệp Lan Lan lúc , và Diệp Lan Lan mà Giang Niệm thấy trong phòng bệnh , là hai khác .
Tống Oánh Oánh cảnh , nhẹ giọng hỏi Giang Niệm, “A Niệm, Diệp Lan Lan cô hình như là thật sự điên ?”
“ , cô điên .” Giang Niệm cũng cho là như .
Sự điên loạn ban đầu của Diệp Lan Lan là sự bùng nổ vì hòa hợp với thế giới , khiến Cố Kinh Mặc đưa cô bệnh viện tâm thần. Bệnh viện tâm thần sở dĩ là bệnh viện tâm thần, nơi đó chắc chắn là nơi bình thường thể ở. Diệp Lan Lan nhốt trong đó gần nửa năm, với tính cách của cô làm thể chịu đựng thứ bên trong, tích tụ ngày qua ngày, cuối cùng cô thật sự điên.
Diệp Lan Lan điên loạn cảm nhận ánh mắt khác thường từ phía đối diện đường cái truyền đến, cô đột nhiên đầu, lao về phía Giang Niệm và Tống Oánh Oánh.
“Cẩn thận.”
Thân hình cao lớn của những đàn ông nhanh chóng chắn mặt Giang Niệm và Tống Oánh Oánh, Tần Tam Dã và Triệu Vệ Đông cho Diệp Lan Lan đến gần.
Diệp Lan Lan tiến gần, Giang Niệm qua Tần Tam Dã. Cô rõ ràng thích Tần Tam Dã, giờ phút như chú ý đến sự tồn tại của Tần Tam Dã, chỉ ánh mắt mờ mịt và trống rỗng chằm chằm Giang Niệm, cứ ngơ ngác .
Giang Niệm nhẹ nhàng kéo áo Tần Tam Dã, nhỏ giọng , “A Dã, đừng căng thẳng như , Diệp Lan Lan thể làm hại chúng nữa, cô thật sự điên .”
Vừa thấy hai chữ “điên ” , Diệp Lan Lan đang chằm chằm Giang Niệm đột nhiên phun một ngụm nước bọt xuống đất.
“Phì! Mày mới điên! Cả nhà mày đều là lũ điên… Ha ha ha… Cả nhà mày đều là lũ điên…”
“Mày là ai ? Mày một bí mật ? Tao thể cho mày một bí mật đấy…”
“Tao á… Là sáng tạo thế giới … Tất cả các ngươi đều lời tao… Ha ha ha… Nghe lời tao…”
Trong gió lạnh, tiếng của Diệp Lan Lan vô cùng thê lương. Cô dùng ánh mắt xa lạ và bàng hoàng Tần Tam Dã, cũng Giang Niệm, quên mất hai mà cô căm hận sâu sắc nhất, chìm đắm trong cơn điên của .
Không lâu .
Công an đồn công an, của bệnh viện tâm thần, cùng với Cố Kinh Mặc sắp xếp, tất cả đều vội vã đến nơi. Mọi Diệp Lan Lan một hồi giãy giụa chạy trốn, trói đưa lên xe, một nữa áp giải về bệnh viện tâm thần.
Giang Niệm nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Tam Dã, “A Dã, chúng về , còn bất kỳ liên quan gì đến chúng nữa.”
“Được , chúng về nhà.” Tần Tam Dã nắm tay Giang Niệm, con đường đón Tiểu An Bảo, cũng là về phía tương lai của họ.