Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 370: Ngày hè quân doanh (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-20 16:21:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi cố luân xoay tròn 180°, cả Giang Mạch Miêu đổi hướng.
Khoảnh khắc đó, cô bé đạp lên trời xanh, đỉnh đầu là mặt đất, thứ xung quanh trong mắt cô bé là hình ảnh từng .
Thì đổi một góc độ xem thế giới, là cảm giác .
Cô bé giống như biến thành một chú chim nhỏ, bay lượn bầu trời, cách với trời xanh mây trắng thật gần, thật gần...
Sự xoay tròn mang theo một làn gió, thổi lên mặt Giang Mạch Miêu, tóc bay lượn, nhiệt độ khí mùa hè trở nên còn nóng bức như .
Giang Mạch Miêu thích cảm giác , đắm trong đó, tận hưởng.
Tuy nhiên.
Mọi thứ đột nhiên im bặt.
Giang Mạch Miêu đang vui vẻ, cố luân bất động.
Cô bé cúi đầu về phía thiếu niên, vặn thấy thiếu niên nắm chặt cố luân, cho cố luân xoay tròn nữa.
“Sao dừng, tiếp tục .”
Thiếu niên , “Cô sẽ chóng mặt.”
“Chóng mặt?” Giang Mạch Miêu nhíu mày, cô bé hiểu, cảm giác xoay tròn như , tại chóng mặt.
Cô bé dùng sức lắc đầu, tiếp tục với thiếu niên, “Tôi chóng mặt, tiếp tục . Tôi dừng mới dừng, ?”
Thiếu niên vẫn nhíu mày chặt, khuôn mặt tuấn lãng là vẻ nghiêm túc tán thành, “Cô là đầu tiên lên cố luân, quá nguy hiểm, nếu ngã xuống thì ? Sẽ thương.”
“Tôi mới sẽ ngã.” Giang Mạch Miêu kiêu ngạo phản bác.
Thiếu niên thêm, “Xoay cố luân nhiều sẽ dẫn đến chóng mặt, cô chỉ là tạm thời phản ứng, chờ cô xuống , sẽ buồn nôn ói mửa.”
“Tôi , xem thường ? Cho nên chỉ cho một vòng?” Giang Mạch Miêu đột nhiên tỉnh ngộ, “Cậu yên tâm , giống , mới sẽ choáng. Khi chạy trong núi, xuyên qua rừng cây, còn chóng mặt hơn cái nhiều, cũng chóng mặt. Cậu , mau giúp .”
Thiếu niên Giang Mạch Miêu một cách kiêu ngạo tự tin, đặc biệt là câu 【 giống , mới sẽ choáng 】, kích thích mạnh mẽ lòng tự trọng của .
Thiếu niên vẫn luôn bình tĩnh khuyên bảo Giang Mạch Miêu, giận dỗi như thể thứ hai đưa tay nắm lấy cố luân.
Giang Mạch Miêu thấy , vui vẻ , ngừng dặn dò thiếu niên, “Đừng dừng , đừng dừng , khi nào chịu nổi, sẽ mở miệng kêu dừng, lúc đó hãy dừng . Nhớ ? Đừng dừng , cảm ơn —”
Cánh tay thiếu niên dùng sức, cố luân chuyển động.
Tiếng “Cảm ơn” của Giang Mạch Miêu lơ lửng trong trung theo sự xoay tròn, đổi âm điệu.
Khoảnh khắc đó thiếu niên chút hối hận, nên vì giận dỗi, để Giang Mạch Miêu đặt nguy hiểm, đáng lẽ khuyên cô bé xuống.
mà, khi cố luân xoay tròn, tiếng của Giang Mạch Miêu càng ngày càng lớn.
Cô bé đắm chìm trong niềm vui sướng tự do của sự xoay tròn.
“Đừng dừng — còn —”
Một vòng, hai vòng, ba vòng…
Cố luân ngừng xoay tròn, Giang Mạch Miêu dần dần cảm nhận trọng lượng cơ thể, trọng lực Trái Đất như biến mất, cô bé trở thành một ngôi , xoay tròn quanh một điểm nhỏ.
Mười vòng… Mười một… Mười hai…
Thiếu niên Giang Mạch Miêu xoay nhiều vòng như , còn mở miệng kêu dừng, ngược càng càng vui, thể tin cảnh tượng .
Cô gái rõ ràng là đầu tiên lên cố luân, cô bé thể như , nhanh như , hề bất kỳ phản ứng sinh lý khó chịu nào?
Khi cố luân đến một tốc độ nhất định, cần thiếu niên cấp thêm ngoại lực, Giang Mạch Miêu cố luân quen thuộc tần suất chuyển động, thể dùng trọng lượng cơ thể , giữ cho cố luân duy trì tốc độ xoay tròn.
Kỹ thuật … Cô bé thật sự là một mới ?
Nội tâm thiếu niên liên tục kinh ngạc.
Cứ thế xoay năm phút , Giang Mạch Miêu cuối cùng cũng thỏa mãn, dừng sự lắc lư của cơ thể, cố luân cũng từ từ ngừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-370-ngay-he-quan-doanh-2.html.]
Kẽo kẹt — Kẽo kẹt — Kẽo kẹt —
Biên độ lắc lư chậm rãi thu nhỏ, Giang Mạch Miêu nữa về bốn phía, thứ xung quanh trong mắt cô bé nhẹ nhàng đung đưa, như thể đang xoay tròn.
trong lồng n.g.ự.c cô bé, tim đập thình thịch, tất cả mang cho cô bé sự kích thích hưng phấn gì sánh kịp.
Cô bé vui, vui.
Ánh mắt thiếu niên Giang Mạch Miêu chút khác biệt so với lúc , vẫn quan tâm hỏi, “Cô xuống ? Còn ?”
“Tôi —” Giang Mạch Miêu dù chóng mặt, trong xương cốt vẫn quật cường.
Khi cô bé bước xuống khỏi cố luân, trọng tâm vững, cơ thể rõ ràng nghiêng về một bên, chắc chắn là sẽ vững mà ngã.
Đã , cô bé dứt khoát vài bước, liền phịch xuống.
Giang Mạch Miêu trong cảm giác trời đất cuồng, đất, vẫn lớn một cách phóng khoáng, lớn tiếng , “Tôi thích cái ! Cảm giác ở đó thật tuyệt! Giống như bay lên .”
Cánh tay thiếu niên đưa giữa trung, là nãy đỡ lấy Giang Mạch Miêu, nhưng Giang Mạch Miêu ngoài dự đoán xuống, tay cứ thế trống rỗng.
Cậu xổm xuống hỏi, “Cô thấy buồn nôn ? Có nôn ?”
Giang Mạch Miêu lắc đầu, “Không. Chỉ chóng mặt thôi, từ từ là sẽ .”
Thiếu niên quan sát sắc mặt Giang Mạch Miêu, mặt cô bé chỉ sự đỏ ửng do huyết khí dâng lên, hề vẻ tái nhợt và bất lực, đôi mắt là ánh sáng rực rỡ.
Cô bé rốt cuộc làm thế nào mà ?
Ở nơi Giang Mạch Miêu thấy , thiếu niên thầm siết chặt lòng bàn tay.
Trong lúc Giang Mạch Miêu hồi thần, từ xa truyền đến tiếng gọi của Giang Niệm.
“Mạch Miêu, chúng về thôi —”
“Chị, đến ngay đây!”
Không từ lúc nào, Giang Mạch Miêu ngoài quá lâu, Giang Niệm từ phòng bệnh Lục Thành ôm Tiểu An Bảo, ngoài.
Giang Mạch Miêu thấy tiếng Giang Niệm, lập tức lên.
Khoảnh khắc dậy, cơ thể cô bé vững lắc lư, nhưng nhanh vững như việc gì, chạy nhanh về phía Giang Niệm.
Giang Mạch Miêu đến cũng như một cơn gió, cũng như một cơn gió.
Thiếu niên còn hồn, Giang Mạch Miêu chạy xa, “Ê… Cô còn cho tên cô là gì…”
Giọng thiếu niên trôi trong gió, hề thu hút sự chú ý của Giang Mạch Miêu.
sự xuất hiện của Giang Mạch Miêu, khuấy động những gợn sóng sâu sắc trong lòng thiếu niên.
Cậu ngẩng đầu cố luân, ánh mắt từ sự cẩn thận ban đầu, biến thành sự nhiệt huyết cố chấp.
Cậu nhất định sẽ chinh phục, làm giống như cô bé.
...
Giang Mạch Miêu chạy đến bên cạnh Giang Niệm, đưa tay ôm Tiểu An Bảo, “Chị, để ôm.”
Giang Niệm buông tay, quan tâm , “Sao cả đều là mồ hôi? Mau lau , nãy làm gì?”
“Không làm gì, chỉ là vận động thể một chút.” Giang Mạch Miêu rạng rỡ, về phía Giang Niệm , “Chị, Kim Ngân ? Thầy Lục nhận ?”
“Ừ, Kim Ngân hiện tại đang ở chỗ họ giúp đỡ đấy.” Giang Niệm vẻ mặt kiêu ngạo .
Giang Mạch Miêu cũng vui vẻ nhướng mày, “Học sinh ngoan như Kim Ngân, thầy giáo nào sẽ thích. Giữa trưa nắng lớn, chị bóng cây , đừng phơi đen, ở ngoài che một chút.”
“Nóng nóng, phơi phơi…” Tiểu An Bảo lộc cộc lộc cộc phát kháng nghị.
Giang Niệm chấm chấm mũi nhỏ của cô bé , “Nhịn một chút, chúng nhanh về nhà thổi quạt điện. “
“Hô hô… Hô hô… Hô hô…” Tiểu An Bảo bĩu môi, bắt chước phát tiếng quạt điện, còn chậm rãi lắc đầu qua .
Bởi vì là quạt lắc đầu mà ~