Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 348: Gặp Lại, Gặp Lại (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-20 16:20:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ý thức Tần Tam Dã kháng cự thanh tỉnh, nhưng cảm giác cơ thể dần dần trở nên rõ ràng.
Nhịp tim đập, cảm giác lạnh lẽo của thiết y tế, lời của bác sĩ bên tai ... Tất cả đều đang trở nên rõ ràng.
Tần Tam Dã gần như rơi tuyệt vọng, cảm thấy linh hồn đang dần dần hòa nhập với cơ thể .
Trong cơn hoảng hốt, lờ mờ thấy âm thanh quen thuộc nhất.
【 Tần Tam Dã, cam lòng, chúng tốn nhiều thời gian như , hai mới đến với ... 】
【 Anh học trưởng Tần, học trưởng Tần... Anh là học trưởng Tần mà... 】
【 Tần Tam Dã, sớm tỉnh nhé, và các con đều đang đợi về nhà. 】
Là giọng của Giang Niệm!
Giang Niệm đang gọi về nhà!
Anh về!
Khoảnh khắc chấp niệm trở về của Tần Tam Dã đạt đến đỉnh điểm, trong đầu lóe lên một vệt bạch quang bảy màu, hút bộ ý thức của .
Khoảnh khắc đó, ý thức một nữa thoát ly khỏi cơ thể ban đầu, chỉ là sẽ đưa đến nơi nào, ngay cả chính cũng .
Trong vệt bạch quang bảy màu , dần dần lâm ngủ say.
Bóng tối vô tận bao quanh , dường như trở về lúc đất đá trôi vùi lấp.
Anh... Đây là về ?
________________________________________
Hai ngày khi Giang Niệm đến Thanh Thành, đó là một buổi trưa, ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp quá gắt, là một thời tiết mát mẻ vô cùng.
Hoa quế bên cạnh sở chỉ huy nở sớm đặc biệt, theo gió nhẹ đưa tới từng đợt hương thơm thấm ruột gan.
Giang Niệm vinh thăng thành Tiểu Giang Bác Sĩ suốt hai ngày, danh tiếng cô gần như truyền khắp bộ quân doanh, đều đột nhiên đến một quân y xinh , chỉ thể khám bệnh cứu , tay nghề châm cứu càng vô cùng kỳ diệu, cho dù là bệnh tật lâu năm, cô đều thể chữa khỏi bằng một cây kim bạc.
Giang Niệm cứ thế hòa nhập cuộc sống nơi đây, cô nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, rõ ràng là thai phụ khiến lo lắng, cô chăm sóc bản , tuyệt đối trở thành gánh nặng cho khác.
Đến buổi tối, Giang Niệm liền ngủ trong phòng bệnh Tần Tam Dã, một chiếc giường xếp đơn sơ, là tất cả trong cảnh thiếu thốn.
Giang Niệm than một tiếng khổ, cũng kêu một tiếng mệt, chỉ là lúc đêm khuya tĩnh lặng, lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Tam Dã.
Cô tin tưởng Tần Tam Dã nhất định sẽ tỉnh , một nữa trở về bên cô và các con.
Hai ngày , Giang Niệm cứ như chuyện gì, nhưng khiến Quân trưởng Hạ và Tần Kính Sơn lo lắng hỏng, hai lão nhân gia trăm công ngàn việc, chỉ cần rảnh rỗi, luôn qua xem Giang Niệm, lo lắng cho cơ thể cô, càng sợ cô vì Tần Tam Dã mà nghĩ quẩn.
Họ còn cảm thấy sự lạc quan tự tin Giang Niệm thể hiện , đều là sự ngụy trang lừa dối .
Nơi nào chuyện chồng xảy chuyện, làm vợ bình tĩnh an nhiên như ?
Rõ ràng, Giang Niệm bình thường.
Đêm hôm khuya khoắt, Tần Kính Sơn một nữa thăm Tần Tam Dã, cũng là để xem Giang Niệm.
Giang Niệm vị lão nhân gia là Lão Thủ Trưởng đến từ thủ đô, còn cảm nhận ông đặc biệt quan tâm đến tình huống của Tần Tam Dã, giữa họ dường như một mối quan hệ bí ẩn thể .
giả thiết Tần Tam Dã trong tiểu thuyết, chỉ là một quân nhân bình thường xuất nông thôn, cách thủ đô ngàn dặm, thể quan hệ gì?
Giang Niệm đoán , chỉ thể xem sự quan tâm của Tần Kính Sơn đối với Tần Tam Dã, là sự yêu mến đối với vãn bối, dù quân nhân phi công dù đặt ở , cũng đều là bảo bối.
Tần Kính Sơn thường xuyên đến xem xét, cũng trở thành chuyện hợp tình hợp lý.
Cho nên tối hôm đó, khi Tần Kính Sơn một nữa bước lều trại, Giang Niệm chủ động với lão nhân gia: "**Lão Thủ Trưởng, ông cần lo lắng, A Dã nhất định sẽ tỉnh ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-348-gap-lai-gap-lai-2.html.]
Tần Kính Sơn kinh ngạc với ngữ khí kiên định của Giang Niệm, ngây một chút: "Cô chắc chắn như ?"
"Vâng," Giang Niệm nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt ôn nhu về phía Tần Tam Dã, nhẹ nhàng : "Tôi tin tưởng ."
Tần Kính Sơn thấp giọng cảm thán: "Tình cảm phu thê các cô thật ."
Giang Niệm , mắt sáng lấp lánh ngầm thừa nhận.
Chiếc mặt dây chuyền ngọc buộc cổ tay Giang Niệm lúc , một nữa treo cổ cô, giống như nội tâm cô yên trở .
________________________________________
Dưới ánh mặt trời, Giang Niệm tiếp tục khám cho bệnh tiếp theo, quần chúng bình thường, mà là một chiến sĩ trẻ tuổi mặc quân phục.
Chiến sĩ trẻ tuổi đồng đội dìu, vội vã đưa đến mặt Giang Niệm: "**Tiểu Giang Bác Sĩ! Tiểu Giang Bác Sĩ! Mau! **Cứu mạng!****"
Giang Niệm liếc mắt một cái, thấy bả vai trái của chiến sĩ trẻ tuổi dính đầy m.á.u tươi, đau đến nỗi kêu nổi thành tiếng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cắn chặt môi, mồ hôi lạnh ngừng chảy xuống.
Giang Niệm vội dậy, mở rèm cửa lều trại phía : "Mau , đưa trong."
Trong lúc chuyện, Giang Niệm mở hộp thuốc, lấy khẩu trang và găng tay nhựa, cùng với một loạt thuốc và vật phẩm cần dùng để băng bó khâu .
Cô nhanh chóng truy vấn: "Bị thương như thế nào?"
Chiến sĩ trẻ tuổi đau đến nỗi run rẩy nên lời, đồng đội cùng giúp trả lời: "**Trong lúc giúp đồng hương tìm đồ, căn nhà sụp, vì bảo vệ đồng hương, trần nhà rơi xuống đập vai . Còn mảnh sắt... Có mảnh sắt!"
Mảnh sắt trong miệng đồng đội, hiện tại vẫn còn cắm ở vai chiến sĩ trẻ tuổi.
Giang Niệm tiên tiến hành kiểm tra sơ bộ, mảnh sắt xâm nhập da thịt sâu, hơn nữa các chiến sĩ tùy tiện rút mảnh sắt , cho nên gây chảy m.á.u diện rộng, đau thì đau một chút, ít nhất tính mạng bảo .
Sau một hồi xử lý khẩn cấp, Giang Niệm ngước mắt tiểu chiến sĩ lo lắng bồn chồn bên cạnh, nhắc nhở: "**Tôi sẽ lấy mảnh sắt , các ấn giữ , đừng để cử động."
Cô còn với chiến sĩ trẻ tuổi: "**V·ết th·ương của sâu, cũng làm tổn thương động mạch chủ, khi lấy mảnh sắt , nghỉ ngơi dưỡng sức , sẽ ảnh hưởng đến hành động của . Cho nên hiểu ? Phải kiên trì!"
Chiến sĩ trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch : "**Tiểu... Tiểu Giang Bác Sĩ, chúng đều cô... Tôi tin... tin cô!"
"Tốt! Kiên trì."
Giang Niệm một tay ấn vai chiến sĩ trẻ tuổi, một tay lấy mảnh sắt , trong nháy mắt, m.á.u đỏ thắm phun , văng tung tóe lên mặt, lên Giang Niệm.
Áo blouse trắng theo đó nhuộm đỏ.
Giang Niệm hề chần chừ, liên tục dùng bông bịt kín lỗ thủng máu, cầm m.á.u , đó tiếp tục xử lý.
Nửa giờ , v·ết th·ương xử lý xong, Giang Niệm cuối cùng tiêm cho một mũi uốn ván.
Chiến sĩ trẻ tuổi yếu ớt và tái nhợt, nhẹ giọng với Giang Niệm: "Tiểu Giang Bác Sĩ, cảm ơn cô."
"Nghỉ ngơi ."
Giang Niệm bước khỏi lều trại, tháo khẩu trang xuống, sắc mặt cô trắng bệch, từng ngụm từng ngụm hít thở.
Sau khi mang thai cô mẫn cảm với các loại mùi vị, lúc xử lý v·ết th·ương khẩn cấp, mùi m.á.u tươi quá nồng, vài kích thích cô gần như nôn, đều cố nhịn xuống.
Giang Niệm từng thể hiện chút khó chịu nào mặt khác, tự giảm bớt khi ai.
lúc , một âm thanh quen thuộc truyền đến, là Tiểu Hà, cảnh vệ viên của Quân trưởng Hạ.
Tiểu Hà hô lớn: "Tiểu Giang Bác Sĩ! Tiểu Giang Bác Sĩ! Cô ở ?"
Giang Niệm lấy tinh thần, để lộ khuôn mặt dính vài vệt máu, vẫy tay về phía Tiểu Hà: "Tiểu Hà, ở đây, bệnh , qua..."
"**Không ! Tiểu Giang Bác Sĩ, Đội trưởng Tần tỉnh ! Là Đội trưởng Tần tỉnh !"
Tiểu Hà hưng phấn kêu lớn, hướng về phía Giang Niệm.