Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 333: Phổ Độ Chúng Sinh, Một Ngôi Miếu

Cập nhật lúc: 2025-10-20 16:20:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Oánh Oánh trong khoảnh khắc đó như trút gánh nặng, khuôn mặt tiều tụy trắng bệch lộ nụ , vội vàng : "Khăn lông, mau lấy khăn lông đây!"

Đứa trẻ là sinh non, hình và cân nặng đều nhỏ hơn so với trẻ bình thường, cho nên khi chăm sóc cần càng cẩn thận hơn.

Mặc dù đứa trẻ sống , nhưng ca phẫu thuật của Tống Oánh Oánh vẫn kết thúc.

Nửa giờ , Tống Oánh Oánh cẩn thận thu nhỏ miệng v·ết th·ương mổ lấy thai của thai phụ , cắt đứt đường chỉ khâu phẫu thuật.

Hoàn thành...

Vai Tống Oánh Oánh trĩu xuống, đôi tay mệt mỏi đến nhấc nổi, cuối cùng cô cũng thể thở phào nhẹ nhõm trong khoảnh khắc .

Y tá cùng Tống Oánh Oánh nỗ lực chiến đấu cả đêm, lúc cũng nhịn đỏ hoe mắt.

cúi đầu lau nước mắt, khi ngẩng đầu lên, cảm kích với Tống Oánh Oánh: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô bác sĩ."

Y tá là địa phương Thanh Thành, cô Tống Oánh Oánh địa phương.

Mạo hiểm lớn như , xuất hiện lúc họ cần nhất, ân tình đáng để ghi nhớ suốt đời.

Tống Oánh Oánh cũng lộ một nụ , ánh mắt lấp lánh như ánh bình minh ban đầu: "Tôi tên là Tống Oánh Oánh."

Lúc , họ lẽ bạn bè, nhưng là chiến hữu cùng trải qua sinh tử.

Y tá mắt đẫm lệ : "Tôi... Tôi tên là Hứa Trường Ninh."

________________________________________

Sau khi trời dần sáng, các bác sĩ y tá bận rộn cả đêm lục tục đến nghỉ ngơi, trong đó mấy lão đại phu Trung y cùng đoàn thương hội nhà họ Cố tới, họ cùng xe với Tống Oánh Oánh nên quen đường.

Ban đầu Tống Oánh Oánh là bác sĩ, họ tin.

Một cô gái trẻ tuổi như , gì về chữa bệnh cứu chứ.

Nhớ Cố Kinh Mặc dặn dò họ khi xuất phát, rằng cần chăm sóc Tống Oánh Oánh nhiều hơn, họ còn tưởng là tiểu thư nhà ai, thế mà quẫn trí đến nơi xem náo nhiệt.

lâu khi đến Thanh Thành, Tống Oánh Oánh dùng bản lĩnh thật sự khiến các lão đại phu bằng con mắt khác, là họ trông mặt mà bắt hình dong, coi thường khác.

Kể từ đó, họ cũng để Tống Oánh Oánh tự hành động, còn lo lắng cho cô nữa.

Không ngờ họ vất vả cả đêm về, một tin tức động trời.

"Hoàn cảnh , điều kiện , cô cũng dám mổ lấy thai cho thai phụ, Bác sĩ Tống, lá gan cô quá lớn."

"Tôi , đứa trẻ sinh hô hấp, là cô cứu sống , thật là công đức vô lượng."

"Lợi hại, cô lợi hại! Bộ xương già của chúng , bằng trẻ tuổi các cô."

Ánh mắt các lão đại phu Tống Oánh Oánh, mang theo sự khâm phục và kinh ngạc, cũng mang theo sự mong đợi vô hạn tương lai của trẻ tuổi.

Có những kế nghiệp lợi hại như , họ mới thể yên tâm về hưu chứ.

Tống Oánh Oánh mệt mỏi nhạt, khiêm tốn tiếp nhận lời khen ngợi của .

Nếu cứu một mạng thật sự là công đức, cô hy vọng phần công đức thể rơi xuống Triệu Vệ Đông, giúp bình bình an an.

Sau khi đến Thanh Thành, Tống Oánh Oánh cố ý hỏi thăm tin tức Triệu Vệ Đông, hai cũng từng gặp mặt, họ đều đang tự nỗ lực, giữ vững trách nhiệm của , cứu nhiều sinh mạng hơn.

________________________________________

Một lát , đột nhiên hô lên.

"Cố thiếu gia tới, Cố thiếu gia tới! Cố thiếu gia tới!"

Sau khi Cố Kinh Mặc chỉ huy đoàn thương hội tiến Thanh Thành, phụ trách điều phối vật tư và sắp xếp nhân viên, cũng bận rộn đến chân chạm đất, thức trắng đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-333-pho-do-chung-sinh-mot-ngoi-mieu.html.]

Cùng với sự xuất hiện của Cố Kinh Mặc, còn bánh bao nóng hổi, màn thầu, cháo kê, sữa đậu nành... mang đến kinh hỉ cho đang mệt mỏi.

Cố Kinh Mặc xem xét tình hình xung quanh, chú ý đến những đứa trẻ và thai phụ đang ngủ mặt đất.

Anh cau chặt mày: "Điều kiện ở đây quá kém, ngay cả điều kiện che mưa chắn gió cũng , thể để trẻ nhỏ và thai phụ ở đây."

Tiểu Tống bên cạnh : "Không nhà cửa thích hợp, đều sập hết ."

Lục tục vẫn còn dư chấn, cho dù nhà cửa, cũng dám để trẻ nhỏ và thai phụ ở.

Chẳng lẽ nơi nào thích hợp ?

Tống Oánh Oánh lúc thấy cuộc đối thoại của họ, đột nhiên cô nhớ , lúc xuất phát Giang Niệm từng với cô.

"Oánh Oánh, nơi tuy là thế giới trong tiểu thuyết, nhưng vì Diệp Lan Lan là một tác giả thông minh, cô khả năng chỉ dựa tưởng tượng mà tạo một thế giới hư cấu. Rất nhiều chuyện chúng gặp đều đồng điệu với thế giới thật. Nếu em gặp chuyện giải quyết , hãy suy nghĩ nhiều về thế giới đây của chúng , thể tìm đáp án."

Đồng điệu... Đáp án...

Tống Oánh Oánh xung quanh đống đổ nát, đột nhiên ngẩng đầu lên, về phía xung quanh.

Khu vực Thanh Thành nhiều núi, trong thành là một vùng trũng bồn địa, bốn phía đều là núi cao.

Tống Oánh Oánh về phía ngọn núi gần nhất, trong rừng cây xanh um tùm, cô thấy... một ngôi miếu!

Nhiều ngôi nhà đều sập, nhưng ngôi miếu hảo hề hấn núi.

Tống Oánh Oánh bước nhanh về phía Cố Kinh Mặc: "Cố , chi bằng đưa trẻ em và thai phụ an bài đến đó."

Theo hướng Tống Oánh Oánh chỉ tay, phát hiện núi một ngôi miếu chỉnh.

"Nơi đó thật là một nơi !" Tiểu Tống mừng sợ do dự: " đó là miếu, thai phụ sinh nở sẽ thấy máu, các vị Hòa thượng đồng ý ?"

Tống Oánh Oánh : "Phật môn phổ độ chúng sinh, nhất định sẽ đồng ý."

Cố Kinh Mặc lựa chọn trong lòng: "Chúng lên đó một chuyến, nếu sư trụ trì đồng ý, lập tức an bài tất cả trẻ em và thai phụ qua đó."

Cố Kinh Mặc và Tiểu Tống đồng thời gật đầu với Tống Oánh Oánh, kịp nhiều hơn, ngay đó vội vàng rời .

Tống Oánh Oánh nghỉ ngơi bao lâu, một bát cháo kê mới xuống bụng, Hứa Trường Ninh vội vã đến, thai phụ gặp tình huống.

________________________________________

Cùng thời gian, trong lều trại quân dụng, một ca phẫu thuật khác mới kết thúc.

Bác sĩ bước khỏi lều trại, còn kịp tháo khẩu trang, xông lên , lo lắng truy vấn.

"Thế nào? Phẫu thuật thuận lợi ? Chân Lục Thành giữ ?"

Bác sĩ tháo khẩu trang, thở phào một : "Chân giữ , phẫu thuật tiến hành thuận lợi. ... sẽ để tàn tật."

Nỗi lo lắng của , cuối cùng trở thành ngọn núi lớn thể đè sụp .

Tàn tật... Lục Thành... một quân nhân trẻ tuổi như ...

Điều họ thấy nhất, cuối cùng vẫn xảy .

Những bên ngoài lều trại, đồng loạt đầu về phía Lục Tiền Anh bên cạnh, đồng thời cũng vội vã báo cáo cho Quân trưởng Hạ.

Thân phận Lục Thành dù cũng tầm thường, đều vô cùng coi trọng.

Lục Tiền Anh ánh mắt chăm chú của , vẫn luôn mím chặt môi, sắc mặt ngưng trọng trầm thấp.

Sau một hồi yên tĩnh lâu.

Lục Tiền Anh cuối cùng cũng mở miệng: "A Thành là một quân nhân, trách nhiệm của quân nhân, cũng nguy hiểm đối mặt. Cậu lên máy bay, sẽ hối hận, và bây giờ cũng sẽ !"

Khi chuyện, đàn ông chỉ một lòng vùi đầu sách vở, trông như tình cảm sâu đậm với Lục Thành, nhưng khóe mắt lặng lẽ đỏ hoe.

Loading...