Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 298: Chín khối! Thế nhưng chỉ có chín đồng tiền!

Cập nhật lúc: 2025-10-20 16:19:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Những lời in sâu lòng Lương Ngọc Tú suốt nhiều năm. Vốn cô là một tính tình dịu dàng, luôn nghĩ nhịn một chút, lùi một bước, chỉ cần chịu đựng, chỉ cần cô và Tôn Hữu Quân cùng cố gắng, cuộc sống nhất định sẽ lên.

Chính là, đời thứ đáng tin nhất là đàn ông, sự nhường nhịn và lùi bước sẽ chẳng bao giờ điểm dừng.

Nếu Tôn Kim Hoa xé rách mặt, tính toán sổ sách với cô, thì làm thì làm đến cùng, lật tung hết những chuyện cũ năm xưa , để cùng xem, cùng , rốt cuộc ai mới là kẻ hổ!

Lương Ngọc Tú nhắc chuyện cũ, mang theo bao nhiêu năm áp lực khó chịu, cùng với sự chán ghét dành cho hai mặt.

“Bấy nhiêu năm nay, tiền thực sự đến tay bao nhiêu, lẽ nào ? Số tiền đó còn đủ chi tiêu ăn uống trong nhà! Năm mươi đồng tiền hồi môn của , cùng với hai trăm đồng tích góp trong mấy năm đầu, tất cả đều hết! Nếu thực sự tính sổ, thì tiên hãy trả tiền cho !”

Tôn Kim Hoa ngờ Lương Ngọc Tú lúc bất chấp như , cứ tưởng cô vẫn luôn là cô con dâu câm như hến, để bà tùy ý sắp đặt.

cuốn sổ ghi chép trong tay Lương Ngọc Tú, căn bản dám nhận lấy:

“Cô… Cô hươu vượn! Tôi lấy của cô nhiều tiền như ! Tiền cô tự tiêu, đừng hòng đổ vấy lên đầu !”

Lương Ngọc Tú nhạo báng: “Tôi hươu vượn thì sổ sách đây. Trên sổ sách biên lai hối tiền gửi về cho hai mỗi tháng, những thứ thể làm giả ! Nếu còn chối cãi, thì tìm Tôn Hữu Quân! Ngay lập tức gọi Tôn Hữu Quân tới đây! Chúng đối chất, xem rốt cuộc lời là thật giả!”

Lúc , Lương Ngọc Tú đổi thành một khác, lộ rõ sự sắc sảo.

Các chị em hàng xóm xung quanh xong, ít lên tiếng khinh bỉ, cũng bừng tỉnh đại ngộ.

“Phỉ nhổ! Tức phụ làm việc vất vả mà chỉ cho một cái chậu rửa mặt to tướng, còn hổ mà đem khoe, đúng là mặt mũi vứt hết . Dù cũng sẽ bao giờ gả con gái cho loại gia đình .”

“Thảo nào bảo Ngọc Tú tiết kiệm đến thế, bình thường một cái quần áo vá víu mặc đến ba bốn năm cũng chịu , hóa nhiều hút m.á.u như . Bệnh lao phổi cũng hố bằng!”

“Không chỉ tiêu hết tiền hồi môn của Ngọc Tú, mà còn tiêu cả tiền tiết kiệm những năm đầu của cô … Cái sổ sách xem nào, xem…” Một chị hàng xóm lấy cuốn sổ từ tay Lương Ngọc Tú, lật ngay đến trang cuối cùng, thấy một con lẻ loi: “Chín khối… Tôn Hữu Quân dù gì cũng là liên trưởng, thế mà trong nhà chỉ chín đồng tiền!”

“Ha ha… Chỉ còn chín khối, mà các còn hổ đòi tiền Ngọc Tú, hết trả 50 khối tiền hồi môn cho ! Nam nhân nào dùng tiền hồi môn của vợ!”

________________________________________

Chín khối!

Đó là bộ tiền tiết kiệm trong nhà.

Chuyện nếu Lương Ngọc Tú tự , khác làm mà đoán .

Thế thì , cả khu tập thể ai cũng nhà họ Tôn một gia đình hút máu, một bà chồng keo kiệt, còn Tôn Hữu Quân là một kẻ hèn nhát!

Người cũng dám tin nổi còn Lý Ái Xuân.

Lý Ái Xuân giật phắt cuốn sổ sách, bên chi chít những con Lương Ngọc Tú ghi suốt mấy năm nay, nhưng Lý Ái Xuân chữ, cho nên căn bản hiểu.

chỉ hoảng loạn lật từng trang sổ sách: “Không thể nào! Sao chỉ chín khối! Không thể nào! Tôi rõ ràng tận mắt thấy cô mua đồ, tiêu nhiều tiền như ! Trên cô chắc chắn tiền!”

Tôn Kim Hoa dường như bắt nhược điểm của Lương Ngọc Tú, lập tức truy vấn: “! Trên tiền! Nếu trong nhà chỉ chín đồng tiền! Tiền cô từ ? Làm mà mua đồ ?”

Lần , cần Lương Ngọc Tú giải thích thêm, chị hàng xóm gần nhất liền lên tiếng.

“Đó là tiền Ngọc Tú tự kiếm, liên quan gì đến nhà họ Tôn các ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-298-chin-khoi-the-nhung-chi-co-chin-dong-tien.html.]

Tôn Kim Hoa đầu trừng mắt chị hàng xóm, lớn tiếng phản bác: “Nó làm, tiền từ ?”

Chị hàng xóm cũng hề giấu giếm, thẳng: “Chính là cái máy may mà bà chướng mắt đó! Bà già lúc thì bệnh tim, lúc thì mất ngủ, sống c.h.ế.t cho Ngọc Tú đạp máy may trong nhà. Ha ha, bà ? Tôi chỉ là giúp làm mấy ngày thôi, Ngọc Tú trả mười khối tiền công!”

Đôi mắt tham lam của Tôn Kim Hoa trợn tròn: “Cô bao nhiêu… Cái thứ cùm cụp cùm cụp đó, nó trả cô mười khối?”

, chính là mười khối!” Chị hàng xóm tự hào : “Kỹ thuật đạp máy may của Ngọc Tú hơn , đồ thủ công làm tinh tế hơn, nhiều mẫu mã đa dạng, là thợ lành nghề từ nhà máy dệt . Cô nghỉ việc, thì giờ khó tránh là một thợ lương 50 khối. Cho dù nghỉ việc, cô tay nghề trong , lẽ nào còn sợ kiếm tiền? Lương của con trai bà, chừng còn kiếm nhiều bằng Ngọc Tú làm quần áo !”

Sau lời đó, sắc mặt Tôn Kim Hoa và Lý Ái Xuân trở nên lúc xanh lúc trắng.

Hai bọn họ đều xuất từ nông thôn, tầm và tư tưởng cũng bó buộc trong một gian nhỏ bé.

Chỉ là công việc may vá thủ công, ở quê họ thậm chí kiếm nổi 5 hào, làm thể nghĩ Lương Ngọc Tú thể kiếm nhiều đến thế.

Lương Ngọc Tú thể trả cho chị hàng xóm giúp đỡ mười khối, bản kiếm bao nhiêu?!

Tôn Kim Hoa hối hận vô cùng!

Biết thế thì đợi thêm một chút hãy ly hôn, nhất định làm cho Lương Ngọc Tú nhả hết tiền mới !

Chính là đời thuốc hối hận, tiền của Lương Ngọc Tú thể nào biến thành tiền của nhà họ Tôn .

Chị hàng xóm xin Lương Ngọc Tú: “Ngọc Tú, thật xin , ban đầu ngoài. bà già thật sự quá khinh , nổi, nên hết .”

Lương Ngọc Tú lắc đầu: “Không , cũng . Tôi tiêu tiền tự kiếm , đường đường chính chính, chiếm của nhà họ Tôn họ một chút lợi lộc nào!”

Các chị em hàng xóm khác xung quanh xong, lòng đầy căm phẫn :

“Bà Tôn, bây giờ các , đó là tiền Ngọc Tú tự kiếm! Đã ly hôn thì đừng mà tơ tưởng nữa! Nếu Tôn Hữu Quân vẫn là một đàn ông đường hoàng, thì hãy trả tiền hồi môn cho Ngọc Tú!”

! Trả tiền hồi môn cho Ngọc Tú! Còn cái máy may nữa, đó cũng là của Ngọc Tú! Các đừng hòng chiếm đoạt!”

Các chị em hàng xóm vốn Tôn Kim Hoa và Lý Ái Xuân mắt, nay xem như tìm cơ hội để mắng cho một trận.

Chị hàng xóm kéo tay Lương Ngọc Tú : “Ngọc Tú, ngoài gặp khó khăn, cứ đến tìm bọn chị, bọn chị nhất định sẽ giúp em!”

“Em đừng sợ, nhiều bọn chị đây đều thể là nhà đẻ của em!”

Lương Ngọc Tú lúc cãi , Tôn Kim Hoa làm khó dễ như cũng hề đỏ mắt, giờ phút cảm nhận sự quan tâm của các chị hàng xóm, hốc mắt cô chợt cay xè và ẩm ướt.

Cô nghẹn ngào, gật đầu thật mạnh: “Vâng.”

Lương Ngọc Tú chính thức rời khỏi khu tập thể là ba ngày .

cho bất cứ ai, chỉ báo cho Giang Niệm một tiếng.

Đó là một buổi sáng vô cùng yên tĩnh, trời còn sớm, sắc trời mờ ảo, cả khu tập thể vẫn chìm trong sự tĩnh lặng của buổi bình minh.

Lương Ngọc Tú và Giang Niệm từ biệt ở cổng khu tập thể.

Cuối cùng cô đòi 50 đồng tiền hồi môn năm xưa, may mắn , chiếc máy may là công cụ sinh nhai của cô vẫn ở bên cạnh cô.

Loading...