Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 258: Đường Phố Náo Nhiệt, Nguy Cơ Bốn Bề
Cập nhật lúc: 2025-10-20 16:18:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Giảm 50% thật, giảm 50% thật! Tất cả đều giảm 50%! Tôi tính , lấy loại kem bông tuyết thông thường nhất mà , khi giảm 50% giá cả còn rẻ hơn Cung Tiêu Xã một đồng đấy!”
“Rẻ nhiều như ? Lão bản Cố sợ lỗ vốn ?”
“Với cái núi vàng núi bạc của nhà họ Cố, thể lỗ ! Chúng mau chạy nhanh , cô xem phía nhiều như , đều xếp hàng. Nếu là chậm, chừng đồ đều mua hết.”
“Đi , chúng mau ...”
Cảnh tượng đường phố là những phụ nữ vội vàng, kéo đồng bạn bên cạnh, hai chân hận thể chạy thẳng lên.
Giang Niệm bóng dáng những , giống như là thấy tiền rơi trong túi cô, bởi vì cô đối với kem làm nghiên cứu phát triển lòng tin, dùng qua tuyệt đối đều là khách hàng quen.
Bên dòng đông, những bán hàng rong nhỏ khác tự nhiên cũng kéo đến gần con đường .
Dọc đường la to bán trái cây, cũng cầm kẹo hồ lô bán, bốn phía đều là bóng dáng qua , vốn gì lạ, nhưng mà –
Giang Niệm đột nhiên đầu , thần sắc biến đổi, ánh mắt hướng về phía cách đó xa .
“Làm ?”
“A Niệm, em thấy gì?”
Tần Tam Dã và Tống Oánh Oánh đồng thời mở miệng, lập tức lo lắng hỏi Giang Niệm.
Giang Niệm nheo mắt, ánh mắt vẫn về một hướng nào đó, ngay một bóng dáng từ nơi đó thoáng qua.
Bóng dáng quá mức quen thuộc, là cô cho dù c.h.ế.t cũng sẽ quên.
Bởi vì, đó là Diệp Lan Lan.
Diệp Lan Lan từ khi đuổi khỏi đại viện nhà họ Người, đột nhiên liền bất kỳ tin tức nào, giống như biến mất hư .
Giang Niệm tin Diệp Lan Lan sẽ an phận thủ thường xuống, trong bụng Diệp Lan Lan là ý đồ , đối với cô hận thấu xương!
Diệp Lan Lan chật vật chạy trốn, tuyệt đối thể nào cứ thế bỏ qua!
Cho nên thấy cái bóng dáng , lưng Giang Niệm nháy mắt lạnh toát, giống như ánh mắt âm lãnh đang chằm chằm phía cô.
khoảnh khắc đó quá ngắn ngủi, bóng dáng mờ ảo, đợi đến lúc Giang Niệm rõ hơn, bóng dáng biến mất thấy.
Thần sắc mặt Giang Niệm căng thẳng.
Tần Tam Dã đồng thời trầm giọng lo lắng , “A Niệm, em thấy ai?”
Lông mày thanh tú của Giang Niệm nhăn , bên cạnh cô chỉ Tần Tam Dã, còn Triệu Vệ Đông cũng ở đây, họ đều là những lính xuất sắc nhất, hai họ cũng thấy, chỉ một cô thấy bóng dáng Diệp Lan Lan, còn biến mất nhanh như .
Cho nên... Rốt cuộc là thật, là ảo giác?
Giang Niệm trong lòng chút xác định, cũng sợ Tần Tam Dã lo lắng, bởi lắc đầu.
“Không gì, chắc là em hoa mắt nhầm. Chúng khó khăn lắm mới ngoài một chuyến, vui vẻ, mau tiệm cơm quốc doanh ăn cơm .”
Giang Niệm đè xuống lo lắng trong lòng, mặt nữa lộ nụ .
Cô trấn an với Tần Tam Dã, vẫy tay với Tống Oánh Oánh, hai cô bạn sóng vai cùng .
Tống Oánh Oánh nhỏ giọng hỏi, “Có thấy ?”
Cái tên Diệp Lan Lan , nhưng hai cô bạn tâm ý tương thông.
Giang Niệm sợ Tần Tam Dã khi thấy lo lắng, bởi hạ giọng nhỏ, “Không xác định, chừng là tớ nhầm, chỉ là bóng dáng tương tự thôi.”
“Chúng vẫn nên về ...”
Nếu thật là Diệp Lan Lan, trong đầu Tống Oánh Oánh dường như một giọng đang cảnh cáo cô, làm cô càng ngày càng lo lắng, Giang Niệm đổi ý.
Dù lời mời của Cố Kinh Mặc tham gia , bằng mau chóng về nhà .
Nếu là đại viện nhà lính, Diệp Lan Lan tuyệt đối .
Giang Niệm Tống Oánh Oánh gì, ngắt lời , “Không . Có A Dã ở đây, hơn nữa, đoàn trưởng Triệu cũng ở đây, chẳng lẽ hai họ còn sợ một Diệp Lan Lan nhỏ bé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-258-duong-pho-nao-nhiet-nguy-co-bon-be.html.]
Nghe xong những lời , Tống Oánh Oánh mới thoáng yên tâm một chút.
Tống Oánh Oánh bên cạnh Giang Niệm, lặng lẽ nắm chặt tay, nhỏ giọng , “Tớ cũng sẽ bảo vệ , sẽ để cô làm thương tổn và em bé trong bụng.”
“Ha ha... Được.”
Giang Niệm vui vẻ, rạng rỡ, sự căng thẳng vì Diệp Lan Lan lúc nãy, biến mất thấy.
________________________________________
Họ ngược dòng , dần dần rời xa con phố náo nhiệt.
Cố tình ngay lúc , truyền đến tiếng la của một phụ nữ trung niên.
“Có kẻ trộm – Trộm đồ vật a – Có kẻ trộm –”
Người phụ nữ trung niên thở hổn hển la lớn, cách cô xa phía là một trẻ tuổi đang chạy trốn, chừng mười tám mười chín tuổi, dáng vẻ du côn lưu manh.
Tần Tam Dã và Triệu Vệ Đông đều là quân nhân chuyên nghiệp, theo bản năng cảnh giác với loại phần tử xã hội bại hoại .
Tần Tam Dã trong tay còn ôm Tiểu An Bảo, ít nhiều chút bất tiện, chần chờ trong khoảnh khắc.
Cũng chính trong khoảnh khắc như , bóng dáng Triệu Vệ Đông bên cạnh xông ngoài.
Người đàn ông cao hơn 1 mét tám cao chân dài, một bước nhanh cực lớn, nhanh chóng hướng về phía tên trộm đang chạy trốn.
Tống Oánh Oánh kéo Triệu Tiểu Bắc đến bên cạnh, căng thẳng chăm chú bóng dáng mạnh mẽ đang chạy nhanh xa của Triệu Vệ Đông.
Nếu chỉ là như , thì tuyệt đối thành vấn đề.
Với thủ và thể lực của Triệu Vệ Đông, một tên du côn lưu manh đơn giản thể một đánh năm , căn bản chuyện đùa.
mà.
Sau khi Triệu Vệ Đông lao , xuất hiện thêm hai ba tên du côn lưu manh ăn mặc tương tự, là là đồng bọn ẩn nấp ở gần đó, vì sự xuất hiện của Triệu Vệ Đông mà chọc giận họ, hơn nữa Triệu Vệ Đông hôm nay cũng ăn mặc giản dị ngoài, cũng mặc quân phục, trông như một qua đường bụng thích xen chuyện khác.
Nếu là qua đường, thì cần thiết cho một chút màu sắc để .
Lại một đám du côn lưu manh chạy bay qua mặt Giang Niệm và Tống Oánh Oánh.
Tống Oánh Oánh nháy mắt căng thẳng, “Họ d.a.o ! Là dao! Tôi thấy! Là d.a.o nhỏ!”
Triệu Vệ Đông ở phía , còn tên trộm nhiều đồng bọn như , còn mang theo hung khí.
Nếu từ phía đánh lén... Hậu quả sẽ dám tưởng tượng.
Trái tim Tống Oánh Oánh, vì an nguy của đàn ông thô kệch mà siết chặt khó chịu.
Giang Niệm và Tần Tam Dã cũng thấy con d.a.o nhỏ trong tay những tên du côn lưu manh, họ cũng giống yên tâm Triệu Vệ Đông.
“A Niệm, em ôm An An, giúp đoàn trưởng Triệu, các em ở đây đừng cử động.”
Tần Tam Dã giao An An cho Giang Niệm, một câu ngắn gọn xong, bóng dáng cao lớn thẳng tắp nhanh chóng xông ngoài, đuổi theo hướng mấy tên du côn lưu manh .
Giang Niệm tin tưởng thủ của Tần Tam Dã, nhưng vẫn nên lời căng thẳng.
Mấy tên du côn lưu manh tuổi trẻ khí thịnh, đánh động thủ chừng nặng nhẹ, thật là đánh cược tính mạng tới.
Sợ nhất chính là loại sống !
Sự căng thẳng theo đó biến thành lo lắng bất an.
Tống Oánh Oánh nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, yên tâm , “Họ đều rẽ , chúng nên qua đó ?”
“Oánh Oánh, cần qua đó. Bên ít , càng an , chúng lời Tần Tam Dã, cứ ở chỗ chờ họ. Hai họ đều là lính, đối phương cũng chỉ ba bốn , khẳng định thành vấn đề.”
“... Khẳng định thành vấn đề... Nhất định thành vấn đề...”
Tống Oánh Oánh căng thẳng đến mức lặp lặp lẩm bẩm tự .
Ánh mắt Giang Niệm, cũng chớp mắt dừng ở cách đó xa, chờ Tần Tam Dã và Triệu Vệ Đông nhanh lên trở về.
Dưới sự chăm chú quá mức lo lắng, ngược làm cô lơ là bốn phía...