Con trai thở phào nhẹ nhõm, xách hành lý giúp : “Mẹ,  mấy năm     công tác nhỉ,  tự nhiên công ty  cử   công tác ?”
 
Khi xuống đến  tòa nhà khu chung cư,  mới nghiêm túc : “Con trai, thật   và bố  ly hôn . Lời mà con    còn  tính ?”
 
Con trai  chút  dám tin: “Mẹ,    đang lừa con ?”
 
Tôi lấy  tấm giấy chứng nhận ly hôn  mới  lò: “Một năm ,     ly hôn , nhưng để con  thể yên tâm mà ôn thi Đại học,   nhịn trong một năm. Giờ con  thi Đại học xong,  cũng  còn vướng bận gì nữa.”
 
“Mẹ, rốt cuộc  xảy  chuyện gì?”
 
“Con trai, đây là chuyện của  và bố con, con  cần  lo lắng, con chỉ cần vô lo vô nghĩ mà  học Đại học là . Mẹ  bây giờ  thể là con  chấp nhận  chuyện , nhưng con  tin rằng  yêu con.”
Linlin
 
“Con  tin,  lừa con. Mẹ và bố  kết hôn bao nhiêu năm, tình cảm giữa hai   như ,   ly hôn chứ? Con  hỏi bố rốt cuộc là chuyện gì.” Nói , thằng bé gọi điện cho Hạ Văn Viễn.
 
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới    máy: “Con trai,  chuyện gì ?”
 
“Bố,  con  ; bố  ly hôn ,  thật là   ạ?”
 
Người ở đầu dây bên  im lặng một thoáng: “Là thật.”
 
“Tại ?” Con trai  gào thét chất vấn.
 
Tôi  thấy tiếng của một  phụ nữ từ trong điện thoại: “A Viễn, em đói .”
 
Đương nhiên là con trai cũng  thấy, nhưng thằng bé vẫn  cam lòng: “Bố  cho con  nguyên nhân ?”
 
“Con trai, đây là chuyện của  lớn, con đừng quan tâm. Bố còn  việc,  gì thì đợi bố về nhà   chuyện.”
 
Tôi thấy con trai thất thần thì trong lòng  chút nghẹn : “Mẹ sẽ về căn nhà cũ mà ở, con   qua đó với  ?”
 
Con trai  để ý đến  mà chạy  thật xa. Tôi kìm nén cơn đau trong lòng, lái xe trở về căn nhà đầu tiên mà chúng   mua. 
 
Căn nhà   bừa bộn,  lười dọn dẹp,   ngoài tìm một khách sạn và đặt một phòng Tổng thống luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-hai-muoi-nam-ngoai-tinh/chuong-6.html.]
 
Khi còn trẻ, vì   tiền nên    tằn tiện. Sau , cuộc sống khá giả hơn, vì  già  là  tiết kiệm nên   tiếp tục tằn tiện. 
 
Tôi cảm thấy hai mươi năm hôn nhân đó  trôi qua trong sự tằn tiện. Sau khi ly hôn, cũng  thể thấy là   chút tài sản,   bù đắp cho hai mươi năm  mất của .
 
Chiều ngày hôm ,  khi tan làm,  đến viện thẩm mỹ, đăng ký một thẻ hội viên làm  năm với giá hơn mười nghìn. Rồi   đến phòng tập gym, thuê một huấn luyện viên riêng vạm vỡ, khỏe mạnh.
 
 Nói  tiêu dùng với tâm lý trả đũa cũng ,    bù đắp hai mươi năm mà   thiếu thốn cũng , tóm , chỉ  vài ngày,   tiêu hết gần trăm nghìn. Có hai căn nhà, tài sản trị giá hàng triệu nên bây giờ   thiếu tiền.
 
Con trai vẫn  đến tìm . Tôi  rằng thằng bé  thể chấp nhận  việc gia đình vốn đang hạnh phúc bỗng chốc tan nát. 
 
  vẫn nhắn tin cho nó mỗi ngày, và nó cũng trả lời . Chỉ cần chắc chắn là nó   thì  sẽ yên tâm.
 
Bố  Hạ Văn Viễn vẫn thường xuyên nhắn WeChat hỏi  là khi nào thì  công tác về,  đều  trả lời tin nhắn của họ. 
 
Tôi thấy  buồn . Người đàn ông  thật là, đến bây giờ mà   vẫn   cho bố    chuyện chúng   ly hôn.
 
Thoáng cái  hai tháng trôi qua. 
 
“Mẹ,   thể đưa con  học  ?”
 
“Đương nhiên ,   thể bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng như khi con trai   Đại học .”
 
Khi  đeo kính râm, mặc một chiếc váy liền màu đỏ mà xuất hiện  mặt con trai, thằng bé  dám tin mà trợn tròn mắt: “Mẹ,  thật  khi mặc thế .”
 
Trong mấy tháng nay, ngày nào,  cũng  tập gym và làm ,  chỉ da dẻ của   hơn mà vóc dáng của  cũng  cải thiện đáng kể. 
 
Không  lo lắng chuyện gia đình,   bận tâm việc chồng ngoại tình, tâm lý cũng  hơn nên trông  cũng trẻ   nhiều.
 
“Vẫn là con trai của   cách  chuyện nhất. Đi thôi, chúng  đến trường.” 
 
Trường của con trai  ở Thiên Tân,  quyết định lái xe đưa nó .