Nghe thấy  đàn ông  thế,   kìm  mà bật : “Cảm ơn lời khen, mỗi  một gu mà .”
 
Tôi thấy   cứ  một cách ngay ngắn, chỉnh tề mãi thì cảm thấy mệt giùm: “Anh  cần  câu nệ như , cứ thoải mái  .”
 
“Trước đây  từng  lính,  quen .”
 
Tôi  khỏi ngẩn . Thảo nào phong thái và khí chất của Trần Thành  nghiêm nghị như .
 
“Vợ  mất lâu như  ,  bây giờ  mới nghĩ đến việc tìm  mới?”
 
“Tôi  gặp   phù hợp nên cũng  tìm.”
 
“Vậy  lẽ là do  kĩ tính quá .”
 
Trần Thành   một cái: " là  kĩ tính thật,  cứ nghĩ nửa đời  sẽ  gặp   phù hợp nữa."
 
"Không , điều kiện của   thế , chắc chắn là  sẽ tìm   phù hợp mà." Tôi , , dù bản    định hẹn hò với   nhưng vì cảm thấy  đàn ông  khá  nên  cũng  ngại khuyến khích vài câu.
 
"Em thấy   ,  em   hẹn hò với  ?"
 
Nghe thấy   như ,  sững  ngay tại chỗ. Không hiểu  mà   thấy mặt   nóng.
 
Trần Thành thấy    tự nhiên thì lập tức chuyển chủ đề: "Em  tìm một  như thế nào?"
 
Tôi    trả lời  vì vốn dĩ  chẳng  tìm ai cả, chỉ là nể mặt đồng nghiệp nên mới miễn cưỡng mà đến gặp.
 
"Em cũng   nữa."
 
"Vậy em thấy  thế nào?"
 
Tôi  ngẩn ,  đàn ông   để ý   ư? "Anh mới bốn mươi lăm tuổi,  xe,  nhà,  sự nghiệp, tìm một cô gái trẻ hơn cũng . Em bốn mươi hai tuổi ,  còn trẻ nữa."
 
"Theo như lời em  thì  bốn mươi lăm tuổi, còn già hơn em." Trần Thành đùa.
 
"Phụ nữ và đàn ông  thể so sánh  với . Phụ nữ giống như hoa , tốc độ tàn úa quá nhanh."
 
Rõ ràng là Trần Thành  đồng tình với lời  : "Phụ nữ là hoa, nhưng chỉ cần tìm đúng phân bò thì cô  sẽ  bao giờ tàn phai."
 
Nghe thấy lời mà  đàn ông  thì  thể thấy  vẻ thô tục, nhưng   chẳng hề ghét chút nào. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-hai-muoi-nam-ngoai-tinh/chuong-10.html.]
 
Hơn bốn mươi tuổi  ly hôn, thành thật mà  thì   chút tự ti,   tin là một  đàn ông sẽ để mắt đến  vì chính bản  .   vẫn đồng ý hẹn hò với Trần Thành. 
 
Có lẽ chính vì câu  "chỉ cần tìm đúng phân bò" của  nên   xem liệu    là đống phân phù hợp với   .
 
Từ khi thử hẹn hò với  ,   ngờ rằng    giống như những  trẻ tuổi: sáng sớm thì mang bữa sáng đến cho , tối  đến nhà  nấu cơm, mỗi dịp lễ đều tặng quà cho . 
 
Linlin
Một  phụ nữ  hơn bốn mươi tuổi như  mà     cưng chiều như một cô gái trẻ tuổi.
 
Chút tự ti của  dần tan biến lúc nào  . Tôi cảm thấy  lẽ Trần Thành thật sự là đống phân bò của đời .
 
Sau nửa năm hẹn hò, hôm đó, khi  đang nghỉ trưa thì cô bé lễ tân thông báo rằng   tìm ở  lầu. 
 
Tôi đoán rằng  lẽ là Trần Thành nên hào hứng xuống . Vừa  khỏi tòa nhà văn phòng,  lập tức thấy Hạ Văn Viễn đang  về phía . 
 
Tôi hỏi trong sự khó hiểu: "Anh tìm ?"
 
Hạ Văn Viễn gật đầu: "Em ăn cơm ? Anh mời em  ăn."
 
"Ăn . Có chuyện gì thì  luôn ở đây ,  còn  việc  làm."
 
"Tiểu Nhiễm,  nhớ em."
 
Nghe thấy  đàn ông  thế thì suýt nữa là  nôn  bữa trưa  ăn: "Có bệnh thì  khám , đừng đến đây làm  khác cảm thấy ghê tởm."
 
"Tiểu Nhiễm, dù  ly hôn thì  vẫn luôn coi em là   thiết nhất với .”
 
"Anh   thì  xứng đáng với cô vợ trẻ của  ? Anh  nhanh ,  sẽ coi như   từng đến đây." 
 
Nói ,  xoay  định bỏ , đúng lúc đó,   thấy xe của Trần Thành đang đến.
 
"Bạn trai  đến ,  ở đây sẽ khiến   hiểu lầm,       bất kỳ hiểu lầm nào."
 
Hạ Văn Viễn  thấy   như  thì  chút  tin nổi: "Em  hơn bốn mươi tuổi  mà còn yêu đương ? Tiểu Nhiễm, chắc chắn là  đàn ông hẹn hò với em nhắm  tiền của em."
 
Tôi tức đến mức suýt hộc máu. Phụ nữ bốn mươi mấy tuổi thì  chứ? Bốn mươi mấy tuổi thì  thể yêu đương,  thể theo đuổi hạnh phúc của  nữa ?
 
Thấy    gì,  đàn ông tiếp tục: "Tiểu Nhiễm, em tuyệt đối đừng hành động một cách nông nổi, đừng để      lừa tiền  còn    lừa tình. Dù  thì em cũng  còn trẻ nữa, nếu  lừa thì nửa đời  của em sẽ coi như bỏ ."