Chồng cũng có thể đổi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-01 13:51:26
Lượt xem: 121
Sau khi con gái chào đời, chồng bỏ bê:
“Tôi già , tranh thủ du lịch thôi. Xã hội mới , chồng nghĩa vụ trông con cho con!“
Chồng xách vali hành lý:
“Anh công tác, kiếm chút tiền sữa. Xã hội mới chuộng cữ lười biếng, em xuống giường vận động sớm , lợi cho việc hồi phục sức khỏe.“
Tôi lóc om sòm, mà trực tiếp quét sạch thẻ tín dụng của chồng, thuê một nam sinh viên đại học làm bảo mẫu.
Cậu trẻ trung, tươi sáng, chu đáo tháo vát, hình còn cực kỳ chuẩn!
Tôi sống mỗi ngày vui vẻ, nhưng chồng du lịch nữa, chồng cũng chẳng buồn công tác.
Cả hai đồng loạt mắng là đồ vô liêm sỉ, ngơ ngác:
“Xã hội mới , thuê nam bảo mẫu thì ?
Kể cả việc đổi cha cho đứa bé cũng chỉ là chuyện một câu thôi!“
---
Đứa bé sinh , là con gái.
Mẹ chồng , vốn dĩ bày vẽ vẻ chuẩn chăm sóc cháu trai, đột nhiên bỏ bê!
Bà làm bộ đau lưng, xoa vai ngay mặt bố :
“Tôi đây cũng già , cái thứ nhỏ bé chỉ , làm đau cả đầu. Nếu mà chứng chóng mặt thì hai đứa còn bận tâm chăm sóc nữa! Tôi thật, già tự chăm sóc bản là hơn tất cả, gây thêm phiền phức cho con cái chính là cống hiến lớn nhất của .
Này, đăng ký một tour du lịch dành cho già . Ông bà thông gia, là hai cùng luôn nhé?“
Mặt lúc đó tối sầm :
“Vi Vi mới sinh xong, chúng bảo thuê bảo mẫu sinh thì bà c.h.ế.t sống chịu, bà giỏi hơn bảo mẫu cả trăm , kết quả bây giờ bà . Vậy tháng ở cữ làm ?“
“Không còn hai ? Trẻ con bây giờ là đẻ, bà ngoại nuôi, ông bà nội đến ngắm! Chúng cũng theo kịp xã hội chứ!“
Tôi mà lòng lạnh ngắt, rõ ràng khi mang thai, bà nhận hết trách nhiệm.
Thề thốt nhất định sẽ chăm sóc thật .
Bây giờ con chào đời thì lập tức đổi ý định.
Chỉ vì sinh con gái!
Trước đây bà ngày nào cũng canh giờ tính toán, lúc thì tìm thầy bói, lúc thì đòi phòng khám chui để xem giới tính!
Tôi bà trọng nam khinh nữ nên nhất quyết xem!
bà vẫn cố chấp tin rằng đang m.a.n.g t.h.a.i con trai.
Ngay khi sinh, bà đ.á.n.h bài nữa, nhảy quảng trường nữa.
Mỗi ngày đều đến nhà hàng xóm, bạn bè, để quảng bá:
“Sắp cháu trai , chuyên tâm chờ đợi để trông cháu!“
Sợ tin tưởng, ngày nào bà cũng với rằng bà tháo vát thế nào, một tay nuôi chồng khôn lớn, bảo cứ yên tâm, đảm bảo sẽ chăm sóc .
Tôi chủ quan, tin lời ma quỷ của bà .
Bây giờ tìm bảo mẫu sinh gấp khó, trung tâm ở cữ đều kín phòng, thể đặt !
Tôi chồng đang nắm thóp, oai với , nhưng bà mơ !
Tôi giữ vẻ mặt lạnh tanh với bà :
“Mẹ cứ ! Anh Bân chăm sóc con là , đưa tiền để chúng con thuê thêm một giúp việc nữa, kiểu gì cũng qua tháng ở cữ.“
Bà lập tức lườm nguýt:
“Tại đưa tiền? Tôi du lịch tốn tiền ? Khó khăn cũng đường lùi! Con cũng đừng ý kiến gì, xem phương Nam gì , mua về cho con và cháu gái, đợi về, cháu gái cũng cứng cáp , lúc đó sẽ phụ giúp!“
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-cung-co-the-doi/chuong-1.html.]
Nói đấy, đợi bà về thì cháu gái cứng cáp , ý là bà định trốn ở phương Nam ba bốn tháng, qua trăm ngày mới về, là qua cả năm mới về đây?
Vừa sinh xong, cơ thể như tháo dỡ lắp ráp , chỗ nào cũng khó chịu.
Vết mổ sinh mổ càng đau rát như lửa đốt.
Tôi cố gắng tự nhủ tức giận, đừng để động đến vết thương.
cả vẫn kìm run rẩy!
Tôi định xù lông với chồng thì chồng , Từ Khánh Bân, lật đật kéo vali phòng bệnh.
Nhìn thấy , thở phào nhẹ nhõm. Chồng vẫn luôn đối xử với .
Trong khoảnh khắc bất lực , dựa dẫm hơn bao giờ hết:
“Chiếc chăn mỏng về lấy mang đến ?“
Bệnh viện nóng hơn tưởng, chiếc chăn chúng mang theo rõ ràng là quá dày, bảo về nhà lấy.
Không ngờ lâu, về còn mặc vest, trong lòng đang thắc mắc thì đẩy gọng kính:
“Vi Vi , công ty chuyến công tác gấp, tiền trợ cấp cao hơn bình thường, nghĩ cơ hội hiếm nên đồng ý , lát nữa là luôn!“
Đầu ù một tiếng, công tác, làm ?
Từ Khánh Bân đẩy gọng kính:
“Vợ ơi, em cố gắng chịu đựng một chút, , thế hệ sinh xong xỏ quần là thể xuống đất nấu cơm . Em cũng là phụ nữ hiện đại, chúng chuộng cái kiểu ở cữ lười biếng ẻo lả giường, hai ngày, vết thương thì em hoạt động nhiều . Anh chỉ một tháng thôi, nhanh thôi sẽ về.“
Bố phát điên, bố đập bàn:
“Từ Khánh Bân, tao gả con gái cho mày, mày gì? Rằng sẽ nâng niu nó như mặt trăng mặt trời. Bây giờ nó sinh xong, cả hai con mày đều . Hôm nay mày bước khỏi cánh cửa , đừng hối hận! Tao sẽ đưa con gái về nhà ly hôn với mày!“
Mẹ chồng trợn mắt, đập đùi:
“Ôi giời ơi, ông bà thông gia nên chứ, Vi Vi kết hôn, còn sinh con , ông bà bảo nó tìm ai nữa? Làm đơn khó khăn bao nhiêu? Con trai cũng vì cái nhà thôi, gì mà hai thể thông cảm? Chẳng qua là bắt hai chịu khó thêm một tháng, hai vì con gái mà tính toán chi li như ? Sao gặp ông bà thông gia vô trách nhiệm như thế ? Luật pháp nào quy định sinh con thì chồng, chồng nhất định trông con? Bố đẻ trách nhiệm ?
Bây giờ chỉ nhờ đỡ một đoạn ngắn mà hai đẩy qua đẩy , đây là con gái của hai , đừng hòng nắm thóp nhà chúng !“
Tôi tức đến run cả , khuôn mặt ngụy thiện của Từ Khánh Bân, cái vẻ ủy khuất giả tạo nhưng thực chất là đắc ý của chồng, lập tức tính toán. Hai cho thoải mái, sẽ làm hai khó chịu gấp trăm !
Bố còn c.h.ử.i tiếp, nhưng giữ chặt .
Tôi hít một sâu:
“Được, Từ Khánh Bân cứ , để thẻ ngân hàng.“
Mẹ chồng định lên tiếng ngăn cản.
Tôi lập tức :
“Sao, sức lực bỏ , tiền cũng chi, là công tác kiếm tiền, mà là công tác tìm tiểu tam?“
Từ Khánh Bân vội vàng xua tay:
“Không , tuyệt đối , đưa em, đưa em hết, đều vì cái nhà thôi!“
Tôi sang chồng:
“Mẹ, chơi vui vẻ nhé. Nếu thực sự thích môi trường phương Nam, cứ ở đó luôn !“
Mẹ chồng lúng túng :
“Nhà vẫn về chứ! Đợi chơi đủ sẽ về!“
Vừa thấy họ định , bố chịu nổi nữa, xông lên vung nắm đ.ấ.m đấm mặt Từ Khánh Bân.
Mẹ , luôn dịu dàng, cũng xông tới tát mạnh hai cái mặt chồng .
Đáng tiếc là quá yếu, thể nhúc nhích.
, mối thù sớm muộn cũng sẽ trả!