3
Sau khi lấy  bình tĩnh,  mạnh tay tát Hứa Hạo một cái thật mạnh. Anh  đang ngủ say thì   đánh thức.
Hứa Hạo  tật khó chịu khi  đánh thức, đang định nổi giận, đột nhiên  thấy đôi mắt sưng đỏ của  và chiếc điện thoại trong tay  thì   lập tức hoảng hốt, tiến lên ôm lấy : "Vợ ơi,  thế? Em gặp ác mộng ?"
Tôi đẩy Hứa Hạo , đập điện thoại  n.g.ự.c : "Tự  xem !"
Hứa Hạo lướt màn hình vài cái, đột nhiên nổi giận: "Sáng sớm làm cái quái gì ?"
Tôi  phắt dậy, mắt cay xè: "Tôi làm loạn ? Bây giờ kẻ trộm còn hung dữ hơn cả  bắt trộm ? Không    ở nhà  cả ngày ?"
Tôi cầm điện thoại dí sát  mắt  : "Vậy tám nghìn bước  là    giường đạp xích lô mà  ?"
Tôi  dậy định   ngoài.
Hứa Hạo kéo tay : "Vợ ơi... Chuyện    thể giải thích..."
"Giải thích tại    chuyển cho bạn gái cũ hơn 50 nghìn ư?"
Tôi hất tay   : "Hay là giải thích việc hôm qua   mua sắm, ăn đồ Tây cùng cô   cuối cùng còn đưa cô  về nhà?"
Trán Hứa Hạo bắt đầu đổ mồ hôi: "Anh... Anh chỉ nhất thời hồ đồ..."
"Lịch sử chuyển khoản  bắt đầu từ lễ Thất Tịch năm ngoái ." Tôi mở  kê   tiếp: "Anh hồ đồ cả một năm ư?"
Anh  đột nhiên cứng cổ: "Đàn ông nào mà chẳng ? Có đáng để làm ầm ĩ lên thế ?"
Tôi tức đến tay run lẩy bẩy: "Được thôi,    mà tìm  nào chịu đựng  !"
Tôi như phát điên xé rách, đẩy mạnh  . Anh  đóng sập cửa , lầm bầm chửi rủa  bỏ .
4
Tôi và Hứa Hạo quen  8 năm. Năm thứ ba đại học thì xác định quan hệ. Anh   trai,  cũng  kém.
Anh  đối xử với   ,  trân trọng . Những chiếc túi, mỹ phẩm   mua, những nơi   đến, Hứa Hạo  bao giờ  một tiếng .
Giữa chúng   quá nhiều kỷ niệm . Tiếng , sự ngọt ngào, nỗi đau, sự bất lực. Chia tay  tái hợp,  chia tay   tái hợp, cứ thế lặp  lặp .
Trước đây, hai chúng  ngang tài ngang sức, cho đến khi   đỗ công chức. Mặc dù thu nhập của  gấp mấy    nhưng trong mắt bố ,  lớn thì Hứa Hạo vẫn xuất sắc hơn  gấp ngàn vạn ,   ngay cả bản    cũng nghĩ .
Ba năm ,   cầu hôn , chúng  xây dựng một gia đình. Bố   cảm ơn rối rít, cảm ơn    khi đỗ công chức   bỏ rơi , còn cưới .
Sau khi sắp xếp  tâm trạng,  gửi tin nhắn cho Hứa Hạo: [Thứ Hai, tám giờ sáng, gặp tại cục dân chính.]
Tôi  cần một  đàn ông  vấy bẩn.
Nửa tiếng , bố  gọi điện đến.
"Con và Hứa Hạo  chuyện gì ? Bố thấy con đúng là cứng cánh ,  bay lên trời ."
"Bố ơi, Hứa Hạo  ..." Chưa kịp  hết câu, bố   cắt ngang lời : "Con về nhà một chuyến, ngay lập tức."
Sau đó, điện thoại vang lên tiếng tút tút bận. Tôi lái xe vội vã về nhà,  bước  cửa  thấy Hứa Hạo   sofa, mắt đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-cu-phai-ra-di-trang-tay/chuong-2.html.]
"Bố ơi, con xin , đến làm phiền hai  sớm ."
Anh  cúi đầu, giọng  mang theo tiếng : "Bố ơi, con sai , con là đồ khốn nạn.  con thực sự  yêu Kiều Kiều,   Kiều Kiều, con  sống nổi."
Anh  thở dài,  tiếp: “Có lẽ dạo  con quá bận,   bỏ bê cô . Cãi  thì , chứ làm ầm ĩ đến mức ly hôn thì quá đáng lắm.”
“Trong  con   tiền cũng  mang điện thoại, chỉ  thể bắt taxi đến, còn làm phiền bố  trả giúp cước xe.”
Anh  ngẩng đầu, chỉ  mặt : “Bố  xem, đây là do cô  đánh.”
Bố  đá “rầm”  chân ghế, cau mày gào lên với : “Mày đúng là sung sướng quá hóa rồ, tự tìm chuyện  ?”
“Bố, Hứa Hạo ngoại tình!” Tôi tức đến giậm chân.
“Kiều Kiều, đừng  trẻ con như thế,   con tủi  .”
Tôi   định bỏ  nhưng    kéo .
“Trên đời , cá nào chẳng thích mồi thơm? Con cứ bắt Hứa Hạo sang tên xe và nhà cho con  hai vợ chồng sinh một đứa con nữa, cuộc sống sẽ ngày càng sung túc.”
Tôi  thể tin nổi   , nước mắt giàn giụa.
“Bố, , hai  thật sự yêu con ? Hai   bao giờ hiểu suy nghĩ thật sự của con ?”
Mẹ  tức giận đến mức chỉ  mũi  mà mắng: “Chẳng  chúng    cho con ! Ly hôn  con sẽ là phụ nữ một đời chồng, còn tưởng  là gái còn trinh ? Công việc Hứa Hạo ,  thương con,  con   hiểu chuyện thế! Từ nhỏ đến lớn  bao giờ làm chúng  hết lo lắng!”
Tôi lạnh lùng  Hứa Hạo: “Tôi nhất định  ly hôn.”
Hứa Hạo lập tức  dậy, khó chịu : “Anh thừa nhận là   đúng, chỉ là dạo   áp lực quá lớn, nên mới  sai đường.”
5
“Anh áp lực một năm  ?” Tôi  khẩy.
Bố  đập bàn: “Đủ , Kiều Dũ. Hứa Hạo  giải thích , con còn  thế nào nữa? Thằng bé chỉ phạm  sai lầm mà đa  đàn ông đều mắc ,  sai sửa sai,  về với gia đình là  .”
“Hứa Hạo, chơi thì chơi nhưng tiền bạc   vung tay quá trán cho  khác.” Bố   cau mày dạy dỗ.
“Tiền đòi   thì chuyện  coi như bỏ qua.”
“Bố!” Nước mắt  đột nhiên tuôn .
“Kiều Kiều, vợ chồng nào  thù qua đêm? Hứa Hạo  nhận  , con đừng  ôm mãi  buông.” Mẹ  lên tiếng khuyên nhủ.
“Mẹ, đây   là vấn đề nhận   !”
Tôi hất tay bà : “Anh  lừa dối con, còn dẫn  phụ nữ khác về nhà chúng con, thế mà  thể nhịn  ?”
Hứa Hạo đột nhiên quỳ xuống, nắm lấy vạt áo của : “Kiều Kiều,  sai ,  thật sự   sai . Em cho  một cơ hội nữa   ,  đảm bảo   sẽ  bao giờ tái phạm nữa!”
Tôi  khuôn mặt giả dối của  , trong lòng dâng lên một trận buồn nôn: “Hứa Hạo,  diễn đủ ?”
Bố  tức đến mức đập bàn: “Kiều Dũ, con đừng  quá đáng! Hứa Hạo  quỳ xuống cầu xin con , con còn  thế nào nữa? Ly hôn ư? Con  thể vứt bỏ cái thể diện  nhưng chúng  thì .”
“Bố!” Tôi  thét: “Rốt cuộc là thể diện quan trọng  hạnh phúc của con quan trọng hơn?”