Chinh Phục Thất Bại Ta Bị Nam Phụ Cầm Tù - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-08-07 04:28:11
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

15.

 

Nghe thấy giọng quen thuộc, cảm nhận cái ôm thuộc, tim theo bản năng đập nhanh hơn.

 

Ngẩng đầu thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc, kìm mà đỏ cả vành mắt:

“Rốt cuộc ai mới là kẻ lừa đảo hả? Rõ ràng trong lòng nghĩ gì mà còn giả vờ . Biết rõ biến mất mà vẫn cố tình diễn trò như tan biến…”

 

Bùi Tịch đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt : “Đừng .”

 

Ta cảm thấy mất mặt, liền đưa tay đẩy : “Ngươi thật phiền, tránh xa một chút!”

 

Nghe , Bùi Tịch càng ôm chặt hơn, còn thấy khẽ bên tai:

“Tránh xa? Vậy chẳng nàng sẽ to hơn ?”

 

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán : “Đừng nữa. Là của nếu làm , thì nàng chịu thừa nhận rằng nàng cũng thích ?”

 

“Ngươi thật ngang ngược…”

 

“Tự Tự, suốt trăm năm qua, nàng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi . Ta rõ lúc đầu nàng tiếp cận mục đích, nhưng vẫn thích nàng. Nàng cũng mà, từ thủ đoạn. Là nàng trêu chọc , nên nàng thể . Đương nhiên, cũng sẽ để nàng rời dễ dàng như .”

 

Ta ngước mắt Bùi Tịch: “Ngươi cái gì cũng , tại vẫn thể thích ? Rõ ràng ngay từ đầu ngươi tiếp cận ngươi là mưu đồ.”

 

Bùi Tịch bế xuống ghế, ánh mắt sâu thẳm nhưng đầy dịu dàng:

là lúc đầu chỉ xem nàng thể làm nên chuyện gì… thời gian trôi qua, phát hiện, một cứ lẽo đẽo theo cũng tệ. Vì nàng thật sự…”

 

Ta trừng mắt , Bùi Tịch bật tiếp:

“Thật sự quá đáng yêu, cứ thích làm nũng khiến lòng mềm nhũn.”

 

Nói linh tinh! Ta làm nũng chứ!

 

Ta miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời đó, nhưng càng nghĩ càng thấy vui.

 

“Cách ngươi cứ như… cảm tình của ngươi đối với chẳng khác gì đang nuôi một con thú cưng .”

 

Bùi Tịch vẻ hài lòng với lời . Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy eo , khẽ hôn lên má thì thầm bên tai:

 

“Tự Tự Bùi Bùi, ai tình cảm sâu đậm với một con vật cưng của chính cả…”

 

Hơi thở ấm nóng của phả lên tai khiến cả vành tai đỏ bừng. Ta cố đẩy , nhưng thể thoát : “Đồ… lưu manh!”

 

Hắn bật , giọng khàn khàn:

“Tự Tự, bây giờ tin ? Với ‘thú cưng’ thì hứng thú .”

 

Ta chui lòng , giả vờ c.h.ế.t lặng. Trước như

 

Hắn ghé sát tai, khẽ hỏi: “Thế là như thế nào?”

Hắn lúc

 

Ta thẹn quá hóa giận: “Bùi Tịch! Ngươi lén suy nghĩ trong đầu !”

 

“Vậy cũng sẽ bảo cái hệ thống đó nghĩ cách để cho nàng cũng suy nghĩ trong đầu , ?”

 

“Ta cần!”

 

Lại còn chuyện như thật !?

 

Bùi Tịch bẹo má : “Ngoài miệng thì chối, trong lòng thì , đúng là khẩu thị tâm phi.”

 

Sau đó duỗi tay, một vật thể trong suốt mờ mờ hiện trong lòng bàn tay. Ta kinh ngạc: “Đây là… hệ thống?”

 

Bùi Tịch , nửa nửa :

“Nàng trọng sinh đến ba từng thấy hình dạng thật của nó ?”

 

Ta: “…”

 

Ta khá yếu đuối, nhưng… chẳng ngươi ở bên .

 

Bùi Tịch nhướng mày, mặt hiện lên vẻ hài lòng thấy rõ.

 

Ta đưa tay chọc chọc hệ thống, nhịn mà đập đập, gõ gõ nó một chút. Dưới ánh mắt quan sát của Bùi Tịch, hệ thống chỉ dám tức mà dám lên tiếng. Nghĩ đến chuyện nó sai khiến đủ điều, coi như đang trả thù một chút.

 

Bùi Tịch :

“Đợi nó nghĩ cách giúp nàng mở chức năng suy nghĩ, lúc đó hãy ‘thu thập’ nó tiếp. Đừng gõ mạnh quá làm hỏng, tốn thời gian để nó tự sửa, mất công mất việc.”

 

Hệ thống: “!!!”

 

Hắn thực sự tưởng rằng cứ ‘mở chức năng’ là mở chắc!?

 

Còn nữa, tại việc nó tự sửa chữa xem là… lãng phí thời gian?

 

là coi nó cảm xúc thật

 

Cảm nhận ánh mắt lạnh như băng của Bùi Tịch, hệ thống lập tức im re. Thôi, nhịn thì nhịn… Dù từ lúc Bùi Tịch “bắt giữ”, nó chẳng còn chút tôn nghiêm nào của một hệ thống nữa .

 

Ta liếc hệ thống, theo bản năng sang Bùi Tịch. Khuôn mặt vẫn đổi gì, vẫn là vẻ ôn hòa điềm tĩnh quen thuộc.

 

Bất chợt, thấy tò mò, rốt cuộc trong lòng Bùi Tịch đang nghĩ gì?

 

Hệ thống thấy tốc độ đổi sắc mặt của Bùi Tịch, khẽ hừ một tiếng. Nó gì, chỉ làm bộ ấm ức mà bắt đầu thao tác một loạt phức tạp.

 

Không bao lâu , hệ thống dừng . Bùi Tịch liếc nó một cái, còn nó thì như thể đả kích lớn, uất ức trốn một góc, tự vẽ vòng tròn giải tỏa tâm trạng.

 

“Thế là xong đó hả?”

 

Ta bực , rõ ràng thể suy nghĩ của , mà chẳng thấy gì cả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chinh-phuc-that-bai-ta-bi-nam-phu-cam-tu/chuong-7.html.]

Ta từ xuống Bùi Tịch. Hắn đang tựa lười nhác ghế, vẻ mặt nhàn nhạt như chuyện gì xảy . Ta còn đang thắc mắc, thì ngay giây tiếp theo, mắt lập tức mở to kinh ngạc.

 

“Rõ ràng dùng cùng một loại hương, nàng thơm đến ?”

 

“Tiểu cô nương mềm mại yếu ớt, thể trạng … Ma tộc thì thiên về sức mạnh, lỡ như nàng chịu nổi thì … Nếu nàng rơi nước mắt thì làm thế nào…”

 

“Ma tộc thể làm chủ chuyện, nhưng nàng thuộc thế giới . Theo lời hệ thống, ở thế giới của nàng thì khi kết hôn mới ‘chính danh chính phận’. Thôi thì chuẩn hôn lễ từ bây giờ luôn cho tiện.”

 

“Kết hôn thì thể...”

 

“Tư thế vẻ cũng đấy… Không thể lực của nàng , nhưng cũng , đến lúc đó...”

 

“Hửm? Với biểu cảm … chẳng lẽ nàng thấy ?”

 

“Nhìn mặt đỏ như , chắc là . Thẹn thùng ?”

 

“Chậc, thật sự đáng yêu quá… …”

 

“********”

 

Ta: “!!!”

 

Ngay khoảnh khắc đó, lập tức nhận chuyện . Theo bản năng, bật dậy khỏi chạy ngoài.

 

Cái bề ngoài thì nghiêm túc là thế, trong đầu là mấy ý nghĩ hổ như !

 

Ta còn kịp chạy xa thì ngay giây ôm chặt lấy từ phía . Hắn gì, nhưng thấy giọng vang lên ngay trong đầu:

 

“Chạy gì chứ? Chúng đều thích , mấy chuyện ngại. Về còn thể…”

 

Ta: “…”

 

(Quá sức chịu đựng đó!)

 

“Hệ thống, đóng chức năng suy nghĩ ngay! Ta nữa!”

 

Hệ thống lập tức biến mất trong giây tiếp theo.

 

Ta trừng mắt Bùi Tịch: “Hệ thống ? Mau bảo nó khóa , mấy cái trong đầu ngươi nữa!”

 

Bùi Tịch với vẻ mặt vô tội, nhưng trong lòng vẫn tiếp tục lải nhải dứt:

 

“Tự Tự thẹn thùng như thế là đang…”

 

Ta: “???!!!”

 

16. 

 

Ma tộc từ đến nay vốn tôn sùng kẻ mạnh. Lúc tưởng rằng Bùi Tịch chết, nội bộ bắt đầu hỗn loạn, thậm chí dấu hiệu nội chiến. khi cảm nhận khí tức của Bùi Tịch, thứ lập tức trở trật tự. Sau khi lệnh, Ma tộc nhanh chóng hành động, việc chuẩn hôn lễ cũng triển khai cực kỳ khẩn trương.

 

Các tộc Tiên, Yêu… khi Bùi Tịch vẫn còn sống và về, ai nấy đều hoảng hốt, lo sợ thôi. Khi họ tập hợp lực lượng định kéo đến Ma tộc nữa, đúng lúc chạm đại lễ tân hôn của và Bùi Tịch.

 

Ta lo, sợ Bùi Tịch tay quá nặng. Dù ở thế giới đều chỉ tu luyện từng bước một cả đời, còn Bùi Tịch thì khác, nhờ hệ thống và việc cùng trải qua ba trọng sinh, vượt xa thường.

 

Tuy thể cộng dồn sức mạnh của từng kiếp, nhưng nhờ mang theo ký ức và con đường tu luyện ngắn hơn, tốc độ tiến bộ của nhanh gấp nhiều khác.

 

Chưa kể còn “vầng sáng phản diện”, ai rõ giới hạn sức mạnh tối đa của là ở . Chỉ cần ở đó thôi, cũng đủ khiến khác cảm thấy như áp đảo tuyệt đối. 

 

Bùi Tịch ôm lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an, hiệu bảo yên tâm.

 

Ngay đó, phất tay một cái, yến hội lập tức hiện chỗ . Hắn chậm rãi mở miệng, giọng vang vọng khiến tất cả ở đó đều rõ:

 

“Hôm nay là ngày thành hôn của và Tự Tự. Nếu các vị đến để chúc mừng, xin mời đặt lễ vật xuống chỗ dự lễ. Còn nếu ý phá rối… tuyệt đối sẽ nương tay.”

 

Thế giới từng sụp đổ, mới Thần Khí tái tạo vài ngày . Mà kẻ khởi xướng tất cả, chính là , giờ vẫn an nhiên hề hấn gì, điều đó đủ khiến ai nấy đều kiêng dè.

 

Tộc Tinh Linh vốn luôn yêu chuộng hòa bình, lập tức lên tiếng tỏ rõ thái độ, dẫn đầu bước trong nhập tiệc. Các tộc còn cũng nhanh chóng làm theo.

 

Hôn lễ diễn vô cùng suôn sẻ. Bùi Tịch là Ma Tôn, trong mắt là một đại ma đầu đáng sợ, nên ai dám ép uống rượu mời. Chúng nhân bạn bè thiết, nên khi nghi thức kết thúc, Bùi Tịch cũng câu nệ, thoải mái dắt rời khỏi, để tả hữu hộ pháp lo liệu chuyện còn .

 

Chúng trở về cung điện. Sau khi uống xong chén rượu hợp cẩn, Bùi Tịch , tuy ngoài miệng gì, nhưng trong lòng thì tràn đầy mấy câu trêu ghẹo khiến rõ từng chữ một.

 

Ta từng yêu cầu hệ thống đóng chức năng “ lời trong lòng”, nhưng Bùi Tịch từ chối thẳng thừng, bảo rằng là phu thê thì thẳng thắn, chân thành với .

 

Lúc đầu chỉ tìm cái lỗ nào đó để chui xuống vì hổ. chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, ngờ bắt đầu… quen với chuyện đó.

 

Bùi Tịch khẽ : “Nếu quen , chẳng Tự Tự cũng nên chuẩn sẵn sàng để thực hành suy nghĩ trong lòng ?”

 

“…”

 

Thật ... vẫn sẵn sàng.

 

Bùi Tịch tỏ chẳng hề để tâm, còn mỉm : “Không , vi phu cũng chẳng bao nhiêu kinh nghiệm, chúng thể cùng học hỏi, cùng tiến bộ.”

 

“…”

 

 

Ta cứ ngỡ quen với mấy lời “đen tối” trong lòng ... nhưng sự thật chứng minh, Bùi Tịch vẫn còn nhịn.

 

Bởi vì trong quá trình “thực hành dài dòng” ... mấy lời nghĩ thật sự khó nổi.

 

mà, ai bảo do chính công lược cơ chứ.

 

(Chính văn kết thúc.)

 

Loading...