Sau khi Khánh Lai rời , vì yên tâm để Trần Phồn ở đây một , thuê một dì giúp việc sống cùng nhà. Để tìm phù hợp, Diệp Thanh Minh và Tô Di bỏ nhiều tâm sức, yêu cầu là phẩm chất , làm việc nhanh nhẹn, còn nấu ăn ngon. Sau , họ tìm một từ Trần Điền, phụ nữ họ Châu, chồng bà qua đời, mấy đứa con trong nhà, mấy đứa lớn lấy vợ gả chồng, cô con gái út năm ngoái đỗ đại học và đang học tại Đại học Sư phạm tỉnh.
Sau khi mời dì Châu về nhà, Khánh Lai còn ở vài ngày để dì làm quen. Dì Châu thích nghi với môi trường ở đây, Khánh Lai dẫn dì chợ mua rau và một trung tâm thương mại xung quanh hai . Sau khi dì Châu quen thuộc với môi trường xung quanh, Khánh Lai mới yên tâm trường học.
Dì Châu là ít , mắt tinh tường, luôn việc để làm. Diệp Thanh Minh trả tiền hậu hĩnh, quan trọng nhất là, chỉ chăm sóc một Trần Phồn là sinh viên đại học, chỉ cần đảm bảo ba bữa ăn một ngày, đôi khi Trần Phồn còn ăn ở trường, nên công việc của dì Châu thực nhẹ nhàng. Vì , dì Châu và Trần Phồn sống hòa hợp với .
Khi đến, dì Châu mang theo một ít bột gạo nếp vàng ở quê, hấp cho Trần Phồn một nồi bánh tổ. Trần Phồn lúc đó ăn một miếng, còn thì cho túi ni lông cất tủ lạnh.
“Phồn Phồn , con thích ăn bánh tổ đến ? Món dễ tiêu .” Dì Châu yêu quý Trần Phồn. Thực , Khánh Lai từng rằng Trần Phồn các cô các dì chào đón. Có lẽ là do Trần Phồn là một giỏi lắng , mà các cô các dì thường nhu cầu tâm sự về những chuyện vụn vặt hàng ngày. Trần Phồn thể mang đủ giá trị cảm xúc khi họ tâm sự, đó mới là lý do họ yêu quý Trần Phồn.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Dì Châu , bánh tổ thơm, dẻo, ngọt, ăn nóng rán đều ngon, con cứ thích ăn thôi.”
Dì Châu : “Vậy dì sẽ làm cho con thường xuyên nhé, gạo nếp vàng trồng ở quê hấp là ngon nhất, lát nữa dì sẽ bảo nhà gửi một ít cho .”
--- Chương 325 Mộc hương phụ ---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-551.html.]
Con gái út của dì Châu tên là Tô Hương Phụ, là sinh viên khoa Ngữ văn của Đại học Sư phạm, là sinh viên năm hai, cô bé xinh , dáng cao gầy, tính cách hiền lành.
Lần đầu tiên Tô Hương Phụ đến nhà, Trần Phồn thấy hai con trông giống lắm, liền hỏi dì Châu: “Dì Châu, dì và chị Hương Phụ trông giống , chị Hương Phụ giống bố cô ạ?”
Dì Châu lúc đó chỉ , mới với Trần Phồn rằng Tô Hương Phụ con ruột của họ, mà là đứa con của một thanh niên tri thức về thành phố để .
Trần Phồn ngạc nhiên, dì Châu khổ: “Chuyện vài năm cũng là hiếm, nhiều thanh niên tri thức từ các thành phố lớn, một vì về thành phố mà hai vợ chồng ly hôn, ai con, nên bỏ con ở địa phương. Một thanh niên tri thức thì lấy địa phương, hoặc lấy vợ địa phương, thì sẽ con. Rất ít thanh niên tri thức mang theo con cái về thành phố.”
Bố Trần Phồn đều từng là thanh niên tri thức, cô cũng từng Diệp Thanh Minh rằng, những cùng ông làm thanh niên tri thức ở vùng Đông Bắc ai cũng về thành phố nơi họ sống thời niên thiếu bằng cách tìm việc làm ở thành phố hoặc thi đỗ đại học, một thậm chí ở nông thôn hoặc nông trường đến tận những năm 1980 mới thể về nhà.
“Mẹ của Hương Phụ vẫn còn chút lương tâm, ban đầu chỉ là gửi con bé ở nhà chúng , mỗi năm sẽ gửi một ít tiền sinh hoạt phí. Sau cô lập gia đình mới, sinh con mất việc, cuộc sống của cô cũng chật vật. Gia đình chúng cũng dần khá giả hơn nên đòi tiền của cô nữa. Thực lúc đó, chúng để Hương Phụ về thành phố với cô , đứa trẻ tính cách quá mềm yếu, về đó khác bắt nạt thì làm ?”
Trần Phồn sức gật đầu: “ , dì Châu, dì quyết định như là đúng , ơn sinh thành và ơn nuôi dưỡng, vẫn là ơn nuôi dưỡng quan trọng hơn. Chị Hương Phụ là lương thiện, hai năm nữa chị nghiệp đại học, sẽ một công việc . Chị sống , thể quên ơn của dì với chị ?”
Dì Châu lắc đầu: “Phồn Phồn , duyên phận giữa với kỳ diệu. Gia đình chúng vốn dĩ ba đứa con , cả con trai lẫn con gái. Sau khi Hương Phụ về nhà, hai vợ chồng , và ba đứa con , đều cảm thấy Hương Phụ chính là con của gia đình . Anh chị của Hương Phụ từ nhỏ thương em, ai trong làng mà bắt nạt Hương Phụ, ba chị em trong nhà sẽ cùng đến nhà đòi công bằng. Sau Hương Phụ học cấp ba, học đại học. Các chị của Hương Phụ tranh góp tiền đóng học phí cho em. Người làng đủ thứ, chúng cứ thôi, chứ bao giờ để bụng.”