“Tôi tên là Cố Quân Khanh, năm nay nghiệp đại học. Ban đầu định đưa trai và chị dâu đến nơi làm việc, ai ngờ tối qua xảy tai nạn. Tôi cô sắp lên lớp mười hai , cô học y từ khi nào ?”
Trần Phồn kéo tấm ga trải giường đắp lên cao hơn một chút: “Tôi bắt đầu học y từ khi còn sõi, tính cũng mười mấy năm .”
Cố Quân Khanh mắt sáng rực: “Đây là đầu tiên gặp học y từ nhỏ đấy. Vậy cô định thi trường y ?”
Trần Phồn gật đầu: “ chứ, nếu thi trường y để tiếp tục học y thì mười mấy năm phí công làm gì. Anh nghiệp phân về đơn vị nào ?”
Cố Quân Khanh lắc đầu: “Tôi thích công việc hiện tại, nhưng gia đình cứ nhất quyết bắt làm.”
“Ừm, công tử bột thì làm mà làm , đúng ? Phải một đơn vị, làm gì ở bên ngoài thì làm.”
Lời của Trần Phồn làm Cố Quân Khanh sững , xua tay lia lịa: “Tôi công tử bột . Tôi hai trai và một chị gái ở , họ quản nghiêm khắc. Tôi dám làm công tử bột, làm thế là tự tìm rắc rối .”
Trần Phồn liền cảm thấy hứng thú: “Anh chị đều giỏi giang ?”
Cố Quân Khanh liên tục gật đầu: “Tôi là con út, trai lớn nhất hơn mười tám tuổi. Mẹ bốn mươi mấy tuổi mới sinh , bố sợ họ lớn tuổi quản nên từ nhỏ để chị quản lý. Tôi hai mươi ba tuổi mà còn thời kỳ nổi loạn.”
--- Chương 263: Cao trung khai giảng ---
“Hừ, là thời kỳ nổi loạn, mà là thời kỳ nổi loạn của đến muộn thôi. Nếu thật sự lời, thì phục tùng sự phân công, yên tâm làm ở đơn vị phân công ? Gia đình điều kiện , đơn vị phân công cho nhất định tuyệt vời, là đơn vị mà khác cầu còn , thế mà coi gì, đây nổi loạn thì là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-455.html.]
Cố Quân Khanh ấp úng mãi lời phản bác nào. Trần Phồn một cách chân thành: “Về yên tâm làm , đừng nghĩ nhiều quá, nghĩ nhiều càng mất nhiều.”
“Cô lý. Tôi vẫn luôn tự kiểm điểm, nếu nghĩ quá nhiều, lái xe đưa trai và chị dâu về, cũng sẽ xảy tai nạn như , chị dâu cũng sẽ chịu khổ nhiều đến thế.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thấy Cố Quân Khanh , mắt bắt đầu đỏ hoe, Trần Phồn hít sâu một , kiên nhẫn : “Lời cảm ơn của nhận . Tôi cứu là vì đó là điều giáo dục từ nhỏ, nên đừng cứ mãi day dứt trong lòng.”
Đây là ý Trần Phồn khéo léo rời . Cố Quân Khanh thực , nhưng thấy Trần Phồn vẻ mặt mệt mỏi, chỉ đành dậy: “Vậy xin phép . Tôi ghi địa chỉ nhà cô , cả chúng sẽ đến tận nhà để cảm ơn.”
Trần Phồn đợi Cố Quân Khanh ngoài xong, liền lật xuống ngủ. Lúc cô mệt lắm , ai đến nữa thì cô cũng tiếp.
Về đến Bến Hải, nghỉ ngơi hai ngày là đến lúc trở trường.
Diệp Thanh Minh và Tô Di cùng đưa. Trần Phồn vẫn còn chút buồn bã: “Lúc con đến đây, là hai dẫn con tìm ký túc xá nhận đồ, thoáng cái con ở đây thêm một năm nữa là rời .”
“Giai đoạn cấp ba là quãng thời gian đáng nhớ nhất. Những giọt mồ hôi, nước mắt con đổ ở đây đều sẽ trở thành huy chương cho tương lai của con. Bố và dì Tô nhất định sẽ làm công tác hậu cần, con chỉ cần chăm chỉ học tập là .”
Tô Di cũng gật đầu theo. Trần Phồn liền khoác tay Tô Di: “Đợi sang năm con thi đại học xong, con sẽ mời dì ăn một bữa thật ngon. Hai năm nay dì lo lắng cho con nhiều, dì ơi, con đều ghi nhớ trong lòng hết.”
Trên đường về Bến Hải, Tô Di với Diệp Thanh Minh đang ghế phụ: “Em làm kế của Phồn Phồn mà hưởng sự ơn từ con bé. Em vẫn luôn tự trách dạy con, nhưng Phồn Phồn an ủi em rằng, thực em dạy, mà là em may mắn sinh một đứa trẻ mang gen vô ơn. Ha ha, Phồn Phồn đúng là một chiếc áo bông nhỏ ấm áp bao.”
Diệp Thanh Minh lắc đầu: “Em chỉ thấy cái của con bé, chứ thấy cái của nó . Con bé thù vặt đó. Diệp Mân còn chính nó tự kể, nó một cuốn sổ nhỏ chuyên ghi xem ai đắc tội với nó. Phồn Phồn , nó vẫn luôn oán hận chuyện đối xử với nó. Tuy nó , nhưng trong lòng thì rõ như ban ngày.”
Con bé đối xử với cũng là thật lòng. Có những lúc, một chuyện cần phân định quá rõ ràng, cứ mơ hồ mà sống qua . Vài chục năm cuộc đời thôi, cứ mãi níu kéo một chuyện cũng chẳng ý nghĩa gì.”