Chín Mươi, cha tôi, người đã thành công, tìm đến - Chương 306

Cập nhật lúc: 2025-08-25 04:11:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi trong văn phòng bắt đầu rộ lên, thầy Trần : “Nghe , tiết học của , chỉ lũ đồ yêu quý của mới nổi thôi. Các đừng giúp tìm học sinh cần phụ đạo gì nữa, chịu thật, kẻo cuối cùng phụ đạo cho đứa trẻ, còn khiến các mất mặt ở ngoài.”

Thấy sắp đến giờ kết thúc kỳ thi, Trần Phồn hỏi bác sĩ Lưu: “Hôm qua Tống Đạo Bách ở phòng y tế đến mấy giờ ạ?”

Bác sĩ Lưu : “Chắc đến hơn tám giờ. Đứa trẻ cũng thật đáng thương, ở nhà chỉ còn một cha già, sống nhờ mấy mẫu ruộng. Nghe hồi thi chuyển cấp, lẽ thể học trường cấp ba Một hoặc Hai, nhưng thầy cô ở trường cấp hai đó tìm đến tận nhà, rằng chỉ cần Tống Đạo Bách đồng ý đến trường họ học thì sẽ miễn học phí, nên mới đến trường cấp hai đó. Nếu mà học ở trường ba năm, chắc kết quả thi đại học sẽ cao hơn nhiều.”

Đều là những nghèo khổ vật lộn. Khu Hưng Long từ năm 1983 bắt đầu thực hiện phân điền đến hộ, mới dần dần bắt đầu buôn bán nhỏ lẻ. Sau khi cách giàu nghèo nới rộng, một gia đình ít nhân khẩu, như gia đình Tống Đạo Bách, con cái còn đang học, ở nhà lao động mạnh khỏe để làm ruộng, hoặc kiếm tiền như Chu Thừa Kiệt, cuộc sống tự nhiên là khó khăn.

Thầy Trần cảm thán : “Càng là những gia đình như thế , càng tìm cách nuôi cho đứa trẻ học giỏi trong nhà ngoài. Chỉ cần đứa trẻ thi đỗ ngoài, học nghề nghiệp kiếm tiền, mới khả năng kéo cả gia đình lên. Nếu , còn cần đến hai hoặc ba thế hệ nỗ lực, mới thể dần dần khá lên .”

Đều là những ở trường hơn mười năm, những gia đình như họ cũng gặp ít. Có những nhà chỉ nhờ một sinh viên đại học, nhờ sinh viên khi nghiệp đại học phân công công việc, mới dần dần giúp đỡ những đứa con khác trong nhà, hoặc thông qua con đường học vấn, hoặc thông qua những con đường khác, chẳng hạn như tìm việc làm, hoặc giúp đỡ trong phạm vi chính sách để buôn bán, cuộc sống gia đình mới dần dần hơn.

Bác sĩ Lưu hỏi thầy Trần: “Anh xem, nếu Tống Đạo Bách đỗ đại học, lấy gì để đóng học phí và chi phí sinh hoạt đây?”

Từ năm 1994, một trường đại học bắt đầu thực hiện chính sách thu học phí song song. Ban đầu, thí sinh thuộc diện kế hoạch hàng năm đóng ít học phí, còn thí sinh ngoài kế hoạch hoặc ủy thác đào tạo thì đóng học phí. hai năm nay, ngày càng nhiều trường đại học thực hiện chính sách thu học phí song song, như , học đại học chắc chắn sẽ tốn ít tiền.

Thầy Trần cũng cảm thán: “Bây giờ chính sách đổi quá nhanh, về cơ bản là mỗi năm một chính sách, ai sẽ chính sách gì? Đứa trẻ điều kiện gia đình kém như , học sư phạm thì khá , Nhà nước trợ cấp lớn nhất cho sinh viên sư phạm.”

Trần Phồn chăm chú, cô sợ việc học đại học đóng học phí. Không đến việc ông ngoại để dành đủ tiền ăn học cho cô và Khánh Lai, ngay cả nhà họ Diệp, chẳng lẽ đủ chi trả học phí và sinh hoạt phí đại học cho cô ? Cô là con của nhà họ Diệp, tiền mà nhà họ chi, một xu cũng thiếu, thiếu là với dòng m.á.u họ Diệp đang chảy trong cô.

Lại trò chuyện một lúc, thấy tiếng còi báo hiệu kỳ thi kết thúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-306.html.]

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Bác sĩ Lưu dậy vận động một chút, đeo hộp thuốc lên vai chuẩn , thầy Trần liền : “Lão Lưu, trưa nay ăn ở đây về phòng y tế?”

Bác sĩ Lưu : “Trưa nay trực ở phòng y tế chứ, lỡ ai đến khám thì ?”

Trần Phồn rửa chén dùng xong, cô với bác sĩ Lưu: “Bác sĩ Lưu, chú cứ về phòng y tế , lát nữa cháu sẽ mang cơm của cả chú và cháu qua đó, trưa nay cháu cũng sẽ trực cùng chú ở phòng y tế.”

Bác sĩ Lưu : “Vậy thì quá.”

từ nhà ăn đến đưa cơm, thầy Trần giúp Trần Phồn và bác sĩ Lưu mang cơm của họ cùng đến phòng y tế, với Trần Phồn: “Cháu cứ ở đây với bác sĩ Lưu, đợi đến khi thi buổi chiều bắt đầu thì hãy lên tòa nhà văn phòng. Chú sẽ với Chủ nhiệm Triệu một tiếng.”

Trần Phồn đáp lời, cùng bác sĩ Lưu bắt đầu ăn cơm thì mấy học sinh cùng tới.

--- Chương 165: Nỗi khổ cuộc đời ban tặng ---

Tống Đạo Bách cầm một túi nhựa đựng một phần sườn hầm, thấy những món ăn đặt bàn thì ngượng ngùng : “Em đến cảm ơn bác sĩ Lưu và Trần Phồn.”

Bác sĩ Lưu : “Chúng cần cảm ơn, cứ thi cử thật , đạt kết quả cao, đó chính là điều khiến chúng vui nhất .”

Tống Đạo Bách kiên quyết đặt phần sườn hầm lên bàn, Trần Phồn liền : “Cậu cứ xuống , bắt mạch cho .”

Mấy nam sinh khác liền Trần Phồn bắt mạch cho Tống Đạo Bách. Trần Phồn bắt mạch cẩn thận, khi phiên bắt mạch cả hai cánh tay, cô : “Chiều nay thi xong đến đây truyền thêm một chút dinh dưỡng. Cơ thể vốn yếu, nhất định nhớ, đừng làm những việc nặng nhọc.”

Loading...