Diệp Du chỉ chiếc áo khoác quân đội đặt tủ phản sưởi: “Thấy , bộ đồ đó chính là quyết tâm của em. Anh em mặc bộ đồ , cả đời sẽ làm . Cho dù vì lý do lý do nọ mà cởi bỏ bộ đồ , em cũng chỉ làm việc , làm việc .”
Ngô Văn Bác cảm khái: “Bộ đồ , mặc thì oai vệ, nhưng cũng giống như kim cô chú đầu Tôn Ngộ Không . Cái làm, cái làm.”
Từ Tại Châu liền : “Cứ làm việc thiện, đừng hỏi tương lai.”
Diệp Du chợt nhớ một chuyện, liền : “Trường chúng một bạn học hơn chúng mấy khóa, nghỉ học về nhà, xe buýt ngoài, nửa đường gặp kẻ chặn đường cướp bóc. Anh một đánh mấy tên, tay nặng, một tên gãy tay, một tên gãy chân. Người nhà của hai tên liền tìm đến bạn học đó làm ầm ĩ, làm cho gia đình yên . Họ gì nhỉ, đại ý là dù cũng cướp đồ, bạn học đó đánh thương, bồi thường cho họ. Gia đình đều là thật thà, họ làm ầm ĩ hai , định bồi thường, nhưng bạn học đó ngăn .”
Ngô Văn Bác kinh ngạc : “Sao loại phụ phân biệt đúng sai như chứ? Theo mà , mấy tên đó, đánh c.h.ế.t bọn chúng thì đáng đời.”
Từ Tại Châu cũng : “ , nếu thật sự bồi thường, chẳng chứng minh bạn học của làm sai ?”
Diệp Du gật đầu: “Người bình thường chúng nghĩ thì đúng , nhưng một nghĩ . Một họ hàng của bạn học đó cũng với bố , bạn học đó xử lý như là đúng. Rõ ràng mấy tên đó mang theo dao, nếu bạn học của chúng luyện võ mấy năm, ai ngã xuống thật sự .”
Khánh Lai cũng gật đầu: “ , nếu để , hễ tay, thì đảm bảo đánh thắng đối phương. Nếu đánh thắng đối phương, kiên quyết tay.”
Diệp Du tiếp tục : “Chuyện ồn ào khắp nơi, ai cũng đủ thứ chuyện, truyền đến trường chúng . Lãnh đạo trường coi trọng, một vị lãnh đạo đặc biệt mang theo phần thưởng của trường đến quê hương của đồng đội . Các lãnh đạo ở quê hương đồng đội đó thấy lãnh đạo cấp cao hơn họ đến, từ thành phố, đến huyện, đến thị trấn, lãnh đạo thôn đều thăm hỏi đồng đội dũng cảm vì nghĩa đó, chuyện mới coi như một kết luận.”
Ngô Văn Bác gật đầu: “Cuối cùng cũng để hùng chảy m.á.u đổ lệ.”
“Lúc đó lãnh đạo cũng , ông mặt các cấp lãnh đạo, với đồng đội rằng, chỉ cần là chuyện thấy việc nghĩa mà làm, trong phạm vi khả năng của chúng , cứ yên tâm mạnh dạn mà làm là , ai trả công đạo cho , trường chúng sẽ trả công đạo cho , lãnh đạo, đồng đội của trường chúng , chính là chỗ dựa lớn nhất của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-232.html.]
Trần Phồn mắt sáng lấp lánh: “Có như mới thể bồi dưỡng những dũng sĩ thực sự dám xả vì nghĩa. Nếu để kẻ đắc ý, đều làm việc trả giá như , khi khác cần giúp đỡ, họ sẽ nghĩ đến mất tiên. Suy nghĩ về mất nhiều , dần dần sẽ bắt đầu tính toán, một khi bắt đầu tính toán, lẽ nên làm hùng, cũng sẽ trốn lưng khác mà mặt.”
Diệp Du cảm khái: “Lúc đó giáo viên của chúng cũng , ông còn , chúng mặc lên bộ quân phục , nghĩa là khi gặp nguy hiểm, xả vì nghĩa chùn bước chính là lựa chọn của chúng . Còn việc lựa chọn là đúng sai, thì cần cây thước trong lòng chúng tự mà đo lường.”
Chúc mừng năm mới nha.
Hôm nay chỉ một chương thôi.
--- Chương 128 Kế hoạch của chú ba ---
Chiều, phố vắng hơn nhiều, Diệp Du cuối cùng cũng khắp một lượt cả phiên chợ lớn, cuối cùng còn mua một cái nắp rổ làm bằng cây cao lương, một cái giỏ nhỏ đan bằng những cành cây gai nhỏ. Cái nắp rổ đó cũng chỉ thể dùng làm đĩa đựng bánh sủi cảo, cái giỏ nhỏ , trải một lớp vải bọc, đựng bánh màn thầu thì .
Hồi nhỏ chúng , cái nắp rổ dùng trong nhà, là dùng cây cao lương đóng bằng chỉ cotton thô.
Tối, Diệp Thanh Minh như thường lệ gọi điện thoại đến, trong điện thoại hỏi Trần Phồn hôm nay làm gì, hôm nay là phiên chợ lớn ở Trần Điền, hứng thú, liền hỏi mua những gì.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Diệp Thanh Minh : “Bố giao thừa sáng thể đến Trần Điền, con với Khánh Lai, bảo nó chuẩn đồ cúng là , bố đến , chúng cùng tảo mộ ông ngoại con.”
Trần Phồn đáp lời, hỏi Diệp Thanh Minh: “Bố ơi, con với hai còn cần chuẩn gì nữa ạ?”
Diệp Thanh Minh ở đầu dây bên liền bật : “Mấy đứa, cần chuẩn gì , đến lúc đó bố sẽ dẫn ba đứa cùng đón năm mới là .”