Chín Mươi, cha tôi, người đã thành công, tìm đến - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-08-25 04:00:18
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Thanh Minh lúc mới tỉnh dậy, thấy tiếng mở cổng sân, vén rèm cửa ngoài, thì thấy bóng lưng Trần Phồn. Ông liền dậy rửa mặt xuống lầu, Diệp Du Trần Phồn mua bữa sáng , ông liền phòng sách.

Còn vài ngày nữa là đến Tết, Diệp Thanh Minh trong lòng tính toán khi đến Trần Điền thì sẽ đến thăm những nhà nào. Ngoài những món bánh kẹo hoa quả Trần Phồn chuẩn , ông còn chuẩn thêm và rượu trắng.

Ước tính một lượng dùng đại khái, ông cầm điện thoại gọi một cuộc, khi dặn dò vài câu, thấy Trịnh Vân Tuyết đang chuyện với Diệp Du ở phòng khách, Diệp Thanh Minh đặt điện thoại xuống, dậy khỏi phòng sách.

Trịnh Vân Tuyết thấy Diệp Thanh Minh, : “Thanh Minh, tối qua về muộn, em kịp với . Anh cả em tối qua gọi điện cho em, bảo em về Kinh thành sớm. Em xin nghỉ thêm mấy ngày ở cơ quan, về sớm một chút.”

Diệp Thanh Minh gật đầu: “Chuyện em cứ liệu mà làm. Anh cả em ở Kinh thành lâu ?”

Trịnh Vân Tuyết nghĩ đến điều gì, trong lòng chợt thắt , nhưng mặt vẫn nở nụ : “Anh hai năm nay ở nước ngoài lâu , trong họ hàng còn một trưởng bối, nhân dịp năm nay thăm các họ hàng.”

Diệp Thanh Minh gật đầu: “Tiếc là năm nay thời gian về. Em giải thích với họ hàng nhé.”

Trịnh Vân Tuyết xong, Trần Phồn bưng một nồi cháo kê, tay còn cầm một túi ni lông đựng quẩy và bánh bao trở về.

Diệp Du nhận lấy túi ni lông, đặt lên bàn ăn lấy ngay một cái quẩy nhét miệng, nuốt gọn trong ba bốn miếng, với Trần Phồn: “Quẩy của chú Mã làm ngon thật đó, giòn thơm.”

Trần Phồn gật đầu: “Chú Mã chịu khó dùng đồ mà, chú đây là chiên bằng dầu lạc, nhà thường ai mà chịu dùng dầu lạc chiên cái chứ?”

Diệp Du hiểu: “Chẳng đều là dầu ? Có gì khác biệt chứ?”

Trần Phồn phổ biến kiến thức cho : “Khác biệt lớn lắm đó, giá dầu lạc cao hơn giá dầu đậu nành. Xào rau, chiên đồ ăn đều ngon hơn.”

Diệp Du nghĩ đến việc đến Trần Điền tự nấu cơm, liền hỏi Trần Phồn: “Trần Phồn, chúng đến Trần Điền tự nấu cơm ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-217.html.]

Trần Phồn ừ một tiếng: “Tôi lên kế hoạch . Buổi trưa thì mua đồ ăn bên ngoài về ăn, buổi tối chúng gói sủi cảo. Tối nay trộn bột kỹ, sáng mai chúng hấp bánh bao.”

Diệp Du tò mò hỏi: “Trộn bột hấp bánh bao những chuyện cũng làm ?”

Trần Phồn chút đắc ý: “Đương nhiên , xào rau ngon bằng hai, nhưng trộn bột hấp bánh bao thì vẫn làm , cũng gì là kỹ thuật cao siêu, các bước là thể làm thôi.”

Diệp Thanh Minh vẫn chút yên tâm: “Trần Phồn , nếu các con nấu cơm thì cứ quán ăn phố mua về ăn.”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Trần Phồn bĩu môi khinh thường: “Bố xem nhà nào tử tế nấu cơm thì ăn quán? Chẳng sẽ chê ? Có hai của con ở đó, bố còn sợ con trai con gái bố đói ? Bố tin tưởng đồng chí Khánh Lai chứ.”

Diệp Thanh Minh đối đáp thế nào. Ông chỉ từng làm thanh niên trí thức ở binh đoàn, thực hẳn là ở nông thôn. Sau làm việc ở miền Nam, buổi sáng thì phố uống , trưa tối tự nấu cơm thì phố ăn hoặc ăn ở căng tin. Ông thật sự ở nông thôn mà ăn quán nhiều sẽ chê.

Trần Phồn thấy sự nghi hoặc trong mắt Diệp Thanh Minh, liền giải thích: “Chuyện cuộc sống á, ngày dài tháng rộng, tiết kiệm cần kiệm mới là đạo lý giữ nhà. Ông ngoại con thường , ăn nghèo, mặc nghèo, tính toán thì sẽ nghèo. Ông ngoại , cuộc sống, chính là cái củi gạo dầu muối tương giấm , tiền trong tay, cái gì nên tiết kiệm thì tiết kiệm, cái gì nên tiêu thì tiêu. Mấy quán ăn phố, nhà khách thì dẫn ăn một bữa, đó là điều thể tránh khỏi, nhưng nếu ngày nào bố cũng phố ăn quán, sẽ , ‘Ông xem nhà kìa, đúng là quán xuyến’.”

Diệp Du ngạc nhiên : “Tức là, hàng xóm xung quanh còn giám sát chúng ăn uống thế nào ?”

Trần Phồn lắc đầu: “Cũng là giám sát ăn gì , nhưng cuộc sống vẫn xung quanh mà làm theo, đừng làm gì quá đà, làm quá đà, quá nổi bật, dễ gây rắc rối cho gia đình.”

Diệp Du gật đầu: "Điều con hiểu, rường cột nhô sẽ mục ."

Trần Phồn giơ ngón cái lên với Diệp Du, ý bảo những gì đúng.

Diệp Thanh Minh trong lòng năm vị tạp trần, những lẽ trải qua nhiều năm tháng mới hiểu , con gái ông ở cái tuổi nhỏ xíu tỏ tường, cũng vì tìm thấy cha mà từ bỏ niềm tin ban đầu.

Trịnh Vân Tuyết ba bố con chuyện phiếm, vẫn im lặng nãy giờ, mấy ngày nay bà hiểu rõ, hai đứa con riêng của chồng , bề ngoài kính trọng bà, sự tôn trọng cần hề thiếu, nên gọi gì thì gọi nấy, nhưng thực chất chẳng hề tôn trọng bà bao nhiêu. Nghĩ cũng , đều là thể diện, chuyện cũng thể làm ầm ĩ lên, để ngoài hóa trò .

Loading...