Trần Phồn xong liền bỏ , Trần Kiệt đến mức nấc lên, mắt đỏ hoe hỏi Vu Hải Na: "Trần Phồn như ?"
"Cô thì chuyện gì chứ? Con bé đó đừng thấy bình thường chảnh chọe là thế, cứ thuận theo nó mà vuốt ve, thì sẽ chuyện gì , nhưng con bé lý, thà bản còn hơn là ai đó. Trần Kiệt, đợi đến khi nghỉ đông, tớ sẽ nhờ tớ tìm một sư phụ, học thử một kỳ đông xem ."
Trần Kiệt gật đầu: "Vậy tớ cũng sẽ nhờ tớ tìm, đơn vị của tớ xuất ngũ từ quân đội về, tìm một dạy tớ chắc vấn đề gì."
Hai nắm tay về phía lớp học, , Vu Hải Na với Trần Kiệt: "Gặp kẻ bắt nạt , lùi bước, cứ nắm lấy một điểm, chất vấn chúng tại , dựa cái gì, đừng về bản thế nào, nhất định đẩy tất cả chuyện sang phía đối phương."
Những lời của Vu Hải Na dường như mở một thế giới khác cho Trần Kiệt, Trần Kiệt lập tức hiểu tinh túy trong mấy câu đó, sức gật đầu với Vu Hải Na.
Vu Hải Na liền lấy bản với Trần Kiệt: "Cậu đừng tớ bây giờ thế , hồi tớ cũng từng bạn học cô lập đấy, tớ vì lý do sức khỏe mà học muộn một năm, cùng lớp với em trai tớ, tớ là nữ sinh lớn tuổi nhất lớp, dáng cao, xinh , điều kiện gia đình tớ khá hơn một chút, tớ mua cho tớ những bộ quần áo hiếm , cũng , lòng đố kỵ của con gái đáng sợ đến mức nào mà."
Trần Kiệt cố sức gật đầu, hồi cô bé bắt nạt, cô lập, chẳng vì cô bé từ thành phố lớn đến cái huyện nhỏ ? Dù trong lớp bạn tiếng phổ thông, bạn tiếng địa phương, nhưng cái giọng phổ thông lưu loát của Trần Kiệt vẫn khiến nhiều cô bé một cách khác lạ.
"Ban đầu là các bạn nữ trong lớp hợp sức chuyện với tớ, đó thì phát triển đến mức chúng nó vứt rác hộc bàn của tớ, với cái tính của tớ, tớ thể nhịn ? Tớ mặt thầy cô, đẩy đổ bàn, đánh cho đứa bạn vứt rác hộc bàn của tớ một trận, lóc chạy về nhà."
--- Chương 62 Trần Phồn , theo cách gọi của chúng , gọi ông là dượng ---
Trần Phồn học buổi tự học tối một cách yên tâm, tối nay hai của cô sắp về , cô thấy hai mang vinh quang trở về ngay lập tức.
Lại một tiếng thở dài khe khẽ, Trần Phồn đặt cây bút trong tay xuống bàn, cằm gác lên mặt bàn, mắt đăm đăm về phía mà tiêu cự.
Dương Hồng Quang gần như xong bài tập, kỳ lạ Trần Phồn đang bồn chồn yên, nhỏ giọng hỏi cô: "Cậu hôm nay làm thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-127.html.]
Trần Phồn mím môi lắc đầu, cô bây giờ trong lòng vô cùng kích động, dám dễ dàng chuyện, chỉ sợ mở miệng, khóe miệng sẽ toe toét đến tận mang tai.
Đến tiết tự học tối thứ hai, thầy Trần gõ cửa sổ phía Trần Phồn , mắt Trần Phồn sáng lên, ném tờ đề thi trong tay xuống, nhảy chạy khỏi lớp học.
Thầy Trần thấy biểu cảm mặt Trần Phồn, : "Thầy ngay mà, em vẫn luôn chờ ở đây, bây giờ mấy vị lãnh đạo trường vẫn đang tiếp đón bố em và Trần Khánh Lai, lát nữa tiếp đón xong , em gặp họ ."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn chút bực bội: "Sao các vị lãnh đạo trường điều như chứ, giữa đêm hôm khuya khoắt ngăn tiếp đón làm gì."
Thầy Trần bất lực : "Trần Phồn em , em bố em là cấp bậc gì ? Ông đến trường chúng thị sát công tác, lãnh đạo huyện cũng cùng, tức là mỗi đến, để ai phát hiện mà thôi, thầy bây giờ còn cảm thấy với các vị lãnh đạo trường đấy, thầy giấu họ nhiều chuyện ."
Trần Phồn theo thầy Trần về phía tòa nhà văn phòng, lúc thấy Thư ký Nghiêm xách hai túi lớn tòa nhà văn phòng, Thư ký Nghiêm thấy Trần Phồn, vội vàng tới: "Phồn Phồn, đây là đồ lãnh đạo chuẩn cho em, đưa đến ?"
Trần Phồn đồng hồ, : "Để ở ký túc xá , chắc hai em họ còn ở một lát nữa."
Trần Phồn nhận lấy một túi, Thư ký Nghiêm liền đưa cho cô túi nhỏ hơn một chút: "Những thứ là do quản lý Phùng của nhà khách làm cho em, đặc biệt chọn những món em thích ăn mà làm, còn những thứ là mấy bộ quần áo lãnh đạo mua ở tỉnh về cho em."
Trần Phồn cảm ơn Thư ký Nghiêm, chào hỏi thầy Trần, cùng về phía ký túc xá.
Thư ký Nghiêm : "Trường lịch sử lâu đời, điều kiện bây giờ hơn nhiều."
Trần Phồn tò mò: "Anh Nghiêm, cũng nghiệp trường ?"
Thư ký Nghiêm lắc đầu: "Anh nghiệp trường , nghiệp trường Trung học 3 Hưng Long, thi trung học phổ thông đỗ trường 1."
Trần Phồn càng ngạc nhiên hơn, Trung học 3 Hưng Long và Trung học 4 Hưng Long đều ở các thị trấn phía , lực lượng giáo viên bằng trường 1 và 2, Thư ký Nghiêm ở tuổi ba mươi mấy mà thể nổi bật trong nhiều chờ đợi, thật dễ dàng chút nào.