Miếu Vân Hoa nằm nép mình dưới chân núi Thái Lâm, không lớn, chẳng có tượng Phật vàng son, chỉ có hương khói lặng lẽ và tiếng chuông gió vang giữa trưa hè hanh khô.
Tịch Dao mỗi ngày vẫn dậy sớm, pha trà, quét lá, chăm cây.
Không còn cung nữ, không còn nghi lễ, nhưng nàng vẫn giữ thói quen thắt tóc gọn gàng, áo luôn sạch, tay không bao giờ để mực lem. Như thể vẫn là Chiêu Phi – nhưng không còn ngồi chờ đợi ai.
Bà lão ở miếu thường bảo:
“Cô nương, tuổi trẻ mà như đã sống qua mấy kiếp người.”
Nàng chỉ cười.
“Quá khứ của ta... chỉ có một kiếp. Nhưng là kiếp không ai muốn nhớ lại.”
Ngày rằm tháng sáu, dân làng lên núi dâng lễ cầu mưa. Miếu Vân Hoa bỗng đông hơn hẳn.
Tịch Dao không tránh mặt, cũng không che giấu. Nàng đứng giữa đám đông, giúp đỡ bày mâm cỗ, gấp giấy vàng, rót trà cho khách hành hương.
Một tiểu đồng lỡ tay đánh đổ ấm trà, nước sôi hắt lên cổ tay nàng.
Nàng không kêu đau. Chỉ khẽ cau mày, quấn khăn vải rồi tiếp tục.
Giữa đám đông, có người đứng nhìn từ xa rất lâu.
Là Tĩnh Vương.
Y đến trong áo vải thô, không hộ vệ, không tùy tùng. Cũng chẳng mang ngọc tỉ hay thánh chỉ. Y chỉ mang theo một bức thư – do chính hoàng thượng viết.
Tối hôm ấy, sau khi khách hành hương đã rời, y mới tìm đến gặp nàng.
Tịch Dao đang ngồi dưới hiên, đặt một chiếc đèn trời bằng giấy lên bàn, dùng bút viết từng dòng ngắn.
Tĩnh Vương không hỏi gì, chỉ đứng chờ nàng viết xong.
“Là thư của hắn?” – nàng hỏi, không ngẩng đầu.
“Phải. Là lần đầu tiên huynh ấy viết cho ai một lá thư dài hơn bốn trang giấy.”
“Muộn rồi.” – nàng cười khẽ, bàn tay vuốt nhẹ mặt đèn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chieu-phi-bi-doat-vi/chuong-9-mot-loi-nguyen-uoc.html.]
Tĩnh Vương im lặng một lát, rồi nhẹ giọng:
“Huynh ấy vẫn chưa phế ngôi, chưa lập hậu mới. Mỗi buổi sáng đều sai người đến tuyết điện thay trà như thể nàng vẫn còn ở đó.”
“Có những điều… một khi mất đi, giữ lại cũng chẳng làm được gì.”
“Còn tình cảm thì sao?”
Nàng ngẩng đầu nhìn Tĩnh Vương. Mắt nàng trong, nhưng ánh sáng trong đó đã tắt từ lâu.
“Chẳng phải chàng từng nói với ta rằng: Tình cảm không cứu được một người đã c.h.ế.t trong lòng người khác?”
Tĩnh Vương gật.
“Phải. Nhưng hắn chưa từng để nàng c.h.ế.t trong lòng.”
Tịch Dao không đáp. Nàng đứng dậy, thả chiếc đèn trời nhỏ lên cao. Đêm hôm đó có gió nhẹ, ngọn đèn bay lên, mang theo dòng chữ nàng viết:
“Nguyện người bình an cả đời. Nhưng con đường ta đi, không còn là đường người đứng chờ nữa.”
Tĩnh Vương nhìn đèn bay khuất trong mây. Một lát sau, mới lấy từ tay áo ra bức thư.
“Vậy ta để lại đây. Nếu một ngày nào đó... nàng muốn biết, thì mở.”
Nói rồi y quay lưng bước đi.
Nàng không giữ lại.
Tối đó, khi miếu đã chìm trong tĩnh lặng, Tịch Dao ngồi một mình trước bức thư được bọc trong lụa tím. Không có niêm phong. Chỉ đề hai chữ:
Tịch Dao.
Nàng không mở.
Chỉ ôm nó trong tay, dựa vào vách gỗ cũ, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Giấc mơ đêm đó, là nàng năm mười bảy tuổi, đứng dưới gốc lê, tay cầm ô, lòng ngập nắng.
Còn người kia, vẫn chưa đến.