Chiêu phi bị đoạt vị - CHƯƠNG 7 Hắn nhớ ra rồi

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:17:15
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong cung An Chính, ánh nến chập chờn, chiếu lên gương mặt tái nhợt của hoàng thượng. Hắn ngồi bất động suốt canh giờ, hai tay đan siết trên gối, mạch m.á.u trên mu bàn tay nổi lên như vết sẹo cũ sắp rách toạc.

Thái y vừa lui ra, truyền rằng cơ thể không bệnh – nhưng tinh thần d.a.o động quá lớn.

Hắn biết. Bởi đêm qua, hắn mơ lại toàn bộ.

Không còn mảnh vỡ. Không còn đoạn đứt.

Toàn bộ ký ức ba năm trước hiện lên rõ ràng như ngày hôm qua:

– Hắn từng yêu nàng đến mức phá lệ hậu cung, dâng nàng chiếc ngọc tỉ duy nhất.

– Hắn từng ngồi suốt đêm khâu chiếc áo khoác nhỏ chỉ vì nàng nói lạnh.

– Hắn từng vì nàng mà đẩy Thái hậu vào thế nhún nhường, từ chối hôn sự với Lục gia.

Và... hắn cũng nhớ đêm hôm đó.

Đêm hắn bị mê hương đầu độc.

Hắn nhớ mình ngã xuống giữa đại điện trong lễ yến tiếp sứ. Và sau đó, mọi chuyện trở nên mờ mịt. Khi tỉnh lại, người duy nhất bên cạnh là Lục Yên – tay nắm lấy tay hắn, miệng gọi tên hắn trong nước mắt.

Khi ấy, hắn không nhớ ai là Cố Tịch Dao.

Và vì thế, hắn chọn tin người ở trước mặt, chọn ngó lơ những mảnh vụn ký ức rơi rớt trong giấc mơ, chọn lạnh lùng ký chiếu phế nàng vì một tội danh không có phiên toà.

“Trẫm…” – hắn thì thầm – “Trẫm đã g.i.ế.c nàng một lần rồi.”

Sáng hôm sau, điện Tuyết Lăng nhận được thánh chỉ.

Không phế. Cũng không phục vị.

Chỉ có một câu:

“Cố Tịch Dao, từ nay được miễn lễ toàn cung, danh phận do chính trẫm quyết định.”

Không ai hiểu ý nghĩa của câu ấy, ngoại trừ nàng và hắn.

Miễn lễ, nghĩa là… hắn thừa nhận tội lỗi.

Nhưng không phục vị, nghĩa là… hắn biết, nàng không còn cần ngôi vị ấy nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chieu-phi-bi-doat-vi/chuong-7-han-nho-ra-roi.html.]

Buổi chiều, hoàng thượng đến điện Tuyết Lăng một mình. Không lính hầu, không nội quan. Chỉ là một người đàn ông đến gặp một người phụ nữ mình từng phụ lòng.

Tịch Dao đứng chờ hắn dưới hiên. Trời không mưa, nhưng nàng lại cầm ô.

“Sao lại cầm ô?” – hắn hỏi, như thể tìm một lối thoát khỏi im lặng.

“Để che ánh mắt của người.” – nàng đáp. “Nếu người định cầu xin, xin đừng để thần thiếp thấy được vẻ thương hại.”

Hắn cứng người.

“Tịch Dao, trẫm nhớ lại rồi. Mọi thứ. Cả những chuyện trẫm đã làm sai.”

“Muộn rồi.”

“Không!” – hắn bước tới, bàn tay run rẩy định chạm vào nàng – “Chúng ta có thể bắt đầu lại. Không còn Lục Yên, không còn triều đình ràng buộc. Trẫm có thể...”

“Không thể.” – nàng lùi lại một bước – “Người đã g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Tịch Dao mà người từng yêu.”

Giọng nàng dửng dưng, nhưng mắt nàng đỏ.

“Người yêu nàng ấy đã không bảo vệ được nàng. Giờ muốn yêu lại, thì còn yêu ai?”

Hắn quỳ xuống. Quỳ thật.

Không phải là lễ tiết, mà là nỗi tuyệt vọng.

“Trẫm không xin được tha thứ. Nhưng xin nàng đừng đi.”

Nàng nhìn hắn, thật lâu.

“Hoàng thượng… người có nhớ lần đầu tiên thần thiếp đứng chờ dưới mưa không?”

Hắn gật.

“Hôm ấy trẫm đã đến trễ.”

“Vậy người có nhớ lần thứ hai không?”

Hắn ngẩng lên, đôi mắt mờ mịt.

Nàng mỉm cười:

“Là hôm người quên mất ta là ai.”

Loading...