Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi - Chiến Tư Trạc & Dư Thanh Thư - Chương 983: Anh không đánh anh ta chứ?

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:56:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Dư Thanh Thư thực thấy Willy, và cũng thấy một từ mà Willy .

Willy đuổi theo là gì.

, cũng thèm câu xin đó, khi chuyện xảy , một câu xin thể bù đắp tất cả.

Ba từ quan trọng, thậm chí còn thấy buồn .

, Dư Thanh Thư trực tiếp đóng cửa thang máy, cách ly Willy ở bên ngoài.

Họ, từ đầu đến cuối cùng một loại.

...

Sáng sớm.

Cũng hẳn là sớm, ánh nắng chói chang xuyên qua màn cửa sổ phòng, là mười giờ rưỡi sáng.

Dư Thanh Thư ngủ một giấc mộng mị, sâu, là do tác dụng của thuốc vì chuyện ở Geneva kết thúc, khiến lòng cô nhẹ nhõm hơn một chút.

Cô trở , theo bản năng kéo chăn ngủ thêm một lát.

ngờ chạm một bức tường, còn ấm áp. Dư Thanh Thư nhắm mắt, nhíu mày, theo bản năng sờ thử, nhưng sờ một cái nắm chặt thể động đậy.

"Ưm..." Dư Thanh Thư khụt khịt mũi, lười biếng lẩm bẩm một tiếng, đó từ từ mở mắt xem rốt cuộc là gì.

Tầm mờ, đập mắt là chiếc áo sơ mi trắng và những chiếc cúc áo màu đen viền vàng đó.

Đầu óc cô còn phản ứng , đỉnh đầu truyền đến giọng trầm thấp và đầy từ tính, "Tỉnh ?"

Giọng , cô quen thuộc.

Dù đầu óc còn tỉnh táo, cô cũng nhận chủ nhân của giọng là ai.

Tầm cũng bắt đầu rõ ràng hơn, lúc mới phát hiện Thịnh Bắc Diên từ lúc nào, hơn nữa còn trực tiếp lợi dụng lúc cô ngủ mà lên giường, ôm cô.

Cô gần như nép trong vòng tay Thịnh Bắc Diên.

"Anh... từ lúc nào?" Dư Thanh Thư ngẩng đầu, tầm vặn chạm tầm của Thịnh Bắc Diên.

Đôi mắt đen như mực dường như chứa đựng một biển cả, sẽ kìm mà chìm đắm đó, nhưng sẽ khiến cô cảm thấy lạnh lẽo khắp , ngược , còn chút ấm áp.

Thịnh Bắc Diên cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, yết hầu lên xuống.

"Một giờ ."

"Anh ở phòng ?" Dù cô đổi phòng khá gấp, tuy khách sạn quan hệ với Thịnh Bắc Diên, cũng thuộc sở hữu của nhà họ Thịnh, nhưng Thịnh Bắc Diên chắc cũng nhận tin nhanh như chứ?

Thịnh Bắc Diên , khóe miệng cứng một chút, gì.

Dư Thanh Thư chớp mắt, chợt nhớ hôm qua đưa thẻ phòng cũ cho Willy. Nếu Thịnh Bắc Diên thực sự đổi phòng, mà đến phòng cũ—

"Anh... gặp Willy ?"

Nghe , Thịnh Bắc Diên liếc cô, dậy, chỉ trầm giọng đáp "Ừm.", thái dương giật giật hai cái, rõ ràng tiếp tục chủ đề .

Dư Thanh Thư hiếm khi thấy Thịnh Bắc Diên bộ dạng , một bộ dạng... như thể ăn quả đắng.

kìm bật .

Gần như cần hỏi thêm chuyện gì xảy khi gặp Willy, cô cũng thể đoán đại khái, dù đây là một đàn ông ngay cả em họ của cũng ghen, thấy theo đuổi cũ của xuất hiện rõ ràng trong phòng cô như , cái hũ giấm đó còn vỡ tan tành ?

"Em còn ?" Thịnh Bắc Diên thấy tiếng của cô, lông mày nhướng lên, đưa tay ôm lấy eo cô, khẽ cắn răng .

Dư Thanh Thư ôm lấy cổ , dựa lòng , "Sao ? Thịnh Bắc Diên, bá đạo đến mức ? Ngay cả cũng cho em ? Em , chẳng lẽ còn ?"

Thịnh Bắc Diên cô biện bạch lanh lợi như , tức giận đến bất lực, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

"...Lanh lợi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chien-thieu-phu-nhan-lai-dao-hon-roi-chien-tu-trac-du-thanh-thu/chuong-983-anh-khong-danh-anh-ta-chu.html.]

Khóe miệng Dư Thanh Thư cong lên, như thể nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "À đúng , đánh chứ?"

Thịnh Bắc Diên khựng , cúi đầu cô, "Em đánh ?"

"Không ." Dư Thanh Thư lắc đầu.

Mắt Thịnh Bắc Diên sâu hơn, , khóe miệng thu vài phần, "Em xót ?"

Dư Thanh Thư nhíu mày, chút khó hiểu Thịnh Bắc Diên trong đầu rốt cuộc đang nghĩ gì? Bình thường trông vẻ tự tin như , cứ liên quan đến mối quan hệ của họ, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến mất tự tin?

"Em xót làm gì?" Dư Thanh Thư buông , dậy, "Em xót . Lực đều là tương hỗ, nếu đánh , thì bản cũng sẽ đau. Em vì một kẻ cặn bã như mà làm tổn thương chính ."

Thịnh Bắc Diên lời giải thích của cô, đáy mắt tràn ý , cũng bận tâm đến việc lời cô là thật giả.

Anh ôm cô lòng, "Không , dùng là khéo léo, đau đến ."

Nghe ý , thì đúng là đánh Willy . điều Dư Thanh Thư là, khi Thịnh Bắc Diên phòng, điều đầu tiên thấy là Willy cởi trần từ phòng ngủ.

Khoảnh khắc đó, áp lực khí quyển quanh thấp đến đáng sợ.

Willy thấy cũng sững sờ, quên giải thích, , chính xác hơn là ngay cả cơ hội giải thích cũng , một cú đ.ấ.m của Thịnh Bắc Diên giáng thẳng mặt.

Anh ngã vật xuống đất, trời đất cuồng, mắt hoa lên.

Dư Thanh Thư nghiêng đầu sườn mặt Thịnh Bắc Diên, kìm cong khóe mắt, "Vậy thì ."

"Không tối qua bảo đuổi họ khỏi khách sạn ?" Thịnh Bắc Diên hỏi.

"Nước nóng trong phòng em hỏng, xuống chuyện với lễ tân thì thấy họ đang cãi với lễ tân. Họ làm ầm ĩ ở đại sảnh, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách sạn, nên em nghĩ một lát đưa thẻ phòng cũ cho họ."

Tuy nhiên, lúc đó Dư Thanh Thư chủ yếu là bố thí, là một hình thức sỉ nhục trá hình.

nhiều lòng từ bi như , quên những gì hai họ làm với .

Cái thẻ phòng đó, tưởng chừng là thiện ý, nhưng thực chất là hai cái tát, tát mạnh mặt Julia và Willy. Buộc họ nhận hai cái tát , còn mặt dày nhận lấy sự bố thí của cô, nhẫn nhịn sự sỉ nhục.

Mắt Thịnh Bắc Diên trầm xuống, đôi môi mỏng hé mở, "Sáng nay, bảo của khách sạn đuổi ngoài ."

Nói xong, mặt cô, quan sát sự đổi biểu cảm mặt cô.

Dư Thanh Thư thờ ơ nhướng mày, "Đuổi thì đuổi thôi."

Thịnh Bắc Diên hài lòng với phản ứng của cô.

Ục ục—

Tai Dư Thanh Thư đỏ bừng, khẽ ho hai tiếng, sờ sờ chóp mũi, "Chúng còn giường bao lâu nữa? Em hình như đói ."

Thịnh Bắc Diên , "Anh bảo nhà hàng mang bữa sáng lên, ngoan, dậy ."

Dư Thanh Thư gật đầu, xuống giường, tự phòng tắm. Thịnh Bắc Diên bóng lưng cô, khóe miệng cong lên, đáy mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Không lâu , Dư Thanh Thư tắm rửa xong từ phòng tắm .

Rung rung—

Điện thoại đặt đầu giường rung lên, gửi tin nhắn đến.

Cô cầm điện thoại lên, ngoài cửa phòng, bữa sáng của khách sạn mang đến, Thịnh Bắc Diên mở cửa nhận bữa sáng. Ngay đó, Dư Thanh Thư thu ánh mắt, mở tin nhắn.

Tổng cộng hai tin.

[Willy]: Cái của cô ? Tôi để ở quầy lễ tân . Thịnh Bắc Diên thấy, nhưng yên tâm, đây là của cô. Ngoài , xin .

Tin nhắn phía là ảnh một lọ thuốc mà Willy chụp.

Không cần mở bộ ảnh, Dư Thanh Thư nhận ngay lọ thuốc đó—thuốc chống trầm cảm của cô.

---

Loading...