Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi - Chiến Tư Trạc & Dư Thanh Thư - Chương 916: Đây là hiện thực không thể không đối mặt

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:31:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa.

Trong phòng tự học thư viện, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng rõ mồn một.

Tô Trúc tìm một góc tường trong phòng tự học, hẻo lánh và yên tĩnh, hơn nữa còn thể thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ kính sát đất. Cô đeo tai , cầm bút cúi đầu chăm chú vẽ trong sổ tay, âm nhạc phát từ tai ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.

Đột nhiên, nhẹ nhàng vỗ vai cô từ phía .

Tô Trúc tháo tai , đầu liền thấy bạn cùng phòng thường chơi với đang ôm sách phía cô.

"Sao đến đây?" Tô Trúc bất ngờ, bạn cùng phòng của cô thích đến thư viện, một học kỳ thể thấy cô xuất hiện ở thư viện đếm đầu ngón tay, hơn nữa vài ít ỏi đó cũng là vì theo đuổi nam thần mà đến.

"Cậu thế là ? Cứ coi thường tớ như ? Tớ thể đến thư viện ?" Bạn cùng phòng bĩu môi, xuống bên cạnh cô, liếc nội dung ghi chú trong sổ của Tô Trúc, chỉ một cái liền cảm thấy khô khan vô vị.

"Tớ nào dám." Tô Trúc .

"Thôi , trêu nữa." Bạn cùng phòng đặt sách xuống, rút một tờ giấy kẹp trong sách , cẩn thận như bảo bối đặt mặt Tô Trúc, lông mày khẽ nhếch, "Nhìn xem."

Tô Trúc hiểu, cúi mắt .

Chỉ thấy tờ giấy mà bạn cùng phòng đưa tới rõ ràng "Đơn đăng ký nghiên cứu sinh".

"Tớ sắp đến lúc bảo lưu nghiên cứu sinh , hai ở ký túc xá bên cạnh đều đang chuẩn đăng ký đấy." Bạn cùng phòng thì thầm tai Tô Trúc, "Tớ cũng xin cho một tờ đơn đăng ký, mau điền đăng ký ."

Tô Trúc mím môi, tờ đơn đăng ký đó, một lúc khẽ nhếch khóe môi, gấp tờ đơn đăng ký đặt sách của bạn cùng phòng.

"Không cần ." Cô nhàn nhạt , "Tớ thi nghiên cứu sinh."

Bạn cùng phòng trợn tròn mắt, vô cùng khó hiểu, "Tô Trúc, đang nghĩ gì ? Thành tích của như , bảo lưu nghiên cứu sinh ?"

"Ai với thành tích thì nhất định học nghiên cứu sinh?"

"Không cần khác với tớ, tớ chỉ thôi." Bạn cùng phòng nhíu mày, "Nếu tớ cái đầu thông minh như , cần khác thúc giục, cái bảo lưu nghiên cứu sinh , tớ chắc chắn sẽ cố gắng!"

Nói , bạn cùng phòng một nữa đặt tờ đơn đăng ký mặt Tô Trúc, thúc giục: "Mau điền , tớ điền, tớ sẽ gửi cho cố vấn của ."

Tô Trúc bất lực , "Đừng đùa nữa."

"Tớ đùa với ." Bạn cùng phòng vẻ mặt nghiêm túc, "Tô Trúc, rốt cuộc đang lo lắng điều gì? Bất kể lo lắng điều gì, hãy , chúng cùng giải quyết! Cậu , chỉ tớ, cố vấn cũng hy vọng thể đăng ký tham gia bảo lưu nghiên cứu sinh . Trường chúng mỗi năm chỉ mấy suất bảo lưu nghiên cứu sinh, thành tích của như , nếu cố gắng, suất chắc chắn sẽ thuộc về . Cậu từ bỏ, đó là làm lợi cho khác một cách vô ích."

Bạn cùng phòng càng càng chút kích động, bản cũng nhận âm lượng cũng tăng lên.

Trong phòng tự học yên tĩnh, giọng của cô đặc biệt rõ ràng, lập tức làm phiền những khác.

Tô Trúc chú ý đến ánh mắt của khác, thở dài, nắm chặt cổ tay bạn cùng phòng, thu dọn đồ đạc tay, hai lời liền kéo cô rời khỏi thư viện.

-

Bước khỏi thư viện, Tô Trúc thấy ánh nắng chói chang bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm, cũng buông tay bạn cùng phòng, ôm sách về phía ký túc xá.

Cuốn sách xem thể tiếp nữa.

Thêm nữa cũng sắp đến giờ ăn trưa, Tô Trúc dứt khoát từ bỏ ý định tiếp tục sách, chuẩn về ký túc xá nấu mì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chien-thieu-phu-nhan-lai-dao-hon-roi-chien-tu-trac-du-thanh-thu/chuong-916-day-la-hien-thuc-khong-the-khong-doi-mat.html.]

Để tiết kiệm tiền, từ khi học đại học cô lén lút tự nấu ăn trong ký túc xá, đôi khi nấu cháo, ăn kèm với kim chi hoặc dưa muối, đôi khi thì nấu mì nước trong, cho một chút tương trộn cơm.

Bạn cùng phòng sát phía cô, "Tô Trúc, vẫn trả lời tớ."

Trên đường về ký túc xá ngang qua nhà ăn, cách đó năm sáu mươi mét, Tô Trúc thấy ít sinh viên từ nhà ăn , tay còn xách theo đồ ăn đóng gói. Bên tai là tiếng bạn cùng phòng ngừng truy hỏi, cô dừng bước, .

"Tớ thể học nghiên cứu sinh." Tô Trúc .

Bạn cùng phòng ngờ Tô Trúc đột nhiên dừng , suýt chút nữa thì va , vững thấy câu của cô, ngẩn , "Cái gì?"

Tô Trúc nhắm mắt , đó mở mắt , khóe môi nhếch lên, trực tiếp trả lời câu hỏi của bạn cùng phòng, mà chỉ những sinh viên đang xách hộp đồ ăn đóng gói từ nhà ăn , "Cậu họ kìa."

Bạn cùng phòng theo hướng cô chỉ.

Nhìn hồi lâu cũng hiểu, "Nhìn họ làm gì?"

"Cậu đồ ăn đóng gói của họ kìa."

"Có gì mà ? Chẳng qua cũng chỉ là đồ ăn của nhà ăn thôi, ngon." Bạn cùng phòng thờ ơ , vẫn hiểu ý của Tô Trúc, tự : "Dù cho tớ ăn, tớ cũng thích ăn."

Tô Trúc cụp mi mắt, gì.

Bạn cùng phòng xong câu , khựng một cái, đầu óc như ai đó dùng gậy gõ , chợt hiểu , những hộp đồ ăn đóng gói trong tay sinh viên ngang qua, Tô Trúc.

"Tô Trúc..." Bạn cùng phòng mấp máy môi, khi nhận ý mà Tô Trúc bày tỏ, cô nên gì cho .

"Đây là lý do tớ thể học nghiên cứu sinh." Tô Trúc khổ, cụp mắt xuống, tiếp tục về phía ký túc xá, "Nếu tớ đăng ký, suất bảo lưu nghiên cứu sinh rơi tay tớ, nhưng tớ thể học, đó mới là lãng phí thực sự."

Bạn cùng phòng bóng lưng Tô Trúc, khỏi xót xa.

nhanh chóng đuổi theo, "Học nghiên cứu sinh tốn bao nhiêu tiền , hơn nữa khi học nghiên cứu sinh thể tìm việc làm thêm mà, thật sự ... thật sự , tớ sẽ với bố tớ, để họ cho vay tiền. Hoặc là, dù chúng cũng sắp nghiệp , nghiệp, tớ sẽ làm, tớ thể cho vay tiền."

Tô Trúc , , đó lắc đầu, gì.

Bạn cùng phòng mím môi, "Tô Trúc, cơ hội thật sự khó --"

"Tớ thừa nhận." Tô Trúc dừng , hít sâu một , điều chỉnh cảm xúc của , "Tớ thực sự tiếp tục học, nếu thể, đừng là nghiên cứu sinh, ngay cả tiến sĩ, chỉ cần cơ hội, tớ chắc chắn sẽ nắm lấy. , tớ thể. Cậu đấy, học phí đại học đều là tớ vay, tớ làm càng sớm càng , để trả học phí."

"Hơn nữa một khi học nghiên cứu sinh, khó thời gian làm thêm." Tô Trúc tiếp tục , "Có thể học đến đây, thực tớ mãn nguyện ."

Nói xong, Tô Trúc đợi bạn cùng phòng nữa, thẳng.

Bạn cùng phòng tại chỗ, đột nhiên còn dũng khí tiếp tục đuổi theo khuyên Tô Trúc nữa.

Vì cô hiểu, những gì Tô Trúc đều là hiện thực, là hiện thực mà Tô Trúc thể đối mặt.

Cô là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong viện phúc lợi, từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, đều là cô nỗ lực gấp mười bình thường mới . Điều tiêu hao hết sức lực của cô.

Tô Trúc cụp mắt, thất vọng là giả, nhưng đây chính là hiện thực.

Đi đến tòa nhà ký túc xá, cô ngẩng đầu, một chiếc Audi A6 màu đen đậu ở đó, bên cạnh xe còn một đàn ông , bóng dáng đột nhiên hiện lên trong mắt cô--

---

Loading...