Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi - Chiến Tư Trạc & Dư Thanh Thư - Chương 904: Tâm nguyện của cô ấy, hết lần này đến lần khác tan vỡ (3)

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:31:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Trúc dùng nĩa xúc một miếng bánh kem đưa miệng, nhét đầy ắp, ngẩng đầu lên, , mắt cong cong, "Bánh kem ngon lắm."

cứ như thể thấy lời chú hàng xóm .

Dì hàng xóm liếc mắt một cái nhận Tô Trúc cố tình giả vờ thấy, trong lòng năm vị tạp trần, : "Tô Trúc..."

"Vâng." Tô Trúc nhét bánh kem miệng, chuyện ấp a ấp úng, đợi dì hàng xóm xong , ngây thơ , : "Chú dì cứ yên tâm, khi chú dì ở nhà, Tô Trúc sẽ tự chăm sóc bản thật ."

Vị chua xót dâng lên cổ họng, lời dì hàng xóm xong, Tô Trúc ngoan ngoãn như thì thể tiếp nữa.

Mắt bà đỏ hoe, đầu , sợ rằng Tô Trúc thêm một cái nữa sẽ rơi nước mắt.

"Tô Trúc, con... hiểu ý chúng ?" Chú hàng xóm tuy nỡ, nhưng dù cũng là đàn ông, so với sự đa cảm của dì thì lý trí hơn một chút, trầm giọng hỏi.

"Con hiểu." Tô Trúc , bánh kem cuối cùng cũng nuốt xuống, "Con chú dì yên tâm về con, nhưng chú dì cứ yên tâm , con bảy tuổi rưỡi , qua hôm nay là con tám tuổi ! Con nhất định thể tự chăm sóc bản thật . Chú dì cần lo lắng cho con, chú dì ngoài thì chú ý an nhiều hơn."

Tô Trúc dường như sợ giây phút tiếp theo sẽ câu trả lời mà từ miệng chú hàng xóm, vội vàng , cố gắng dùng cách để cắt ngang lời họ .

dừng một chút, kéo khóe miệng để ngoan ngoãn nhất thể.

, nụ của cô lúc một chút cũng , lộ vẻ miễn cưỡng, còn khó coi hơn cả .

"Chú dì, Tô Trúc sẽ ngoan ngoãn..." Cô , "Con sẽ ngoan ngoãn đợi chú dì về."

Dì hàng xóm thấy điều thể nhịn nữa mà rơi nước mắt, nắm lấy tay chồng, run rẩy : "Chúng nữa, nữa ?"

Chồng bà nhíu mày đồng tình, nắm ngược tay dì hàng xóm, "Sao , bệnh của em thể trì hoãn."

Tô Trúc giật .

ngẩng đầu dì hàng xóm, "Dì, dì bệnh ạ?"

Dì hàng xóm nên lời, chú cũng đau lòng, một bên là Tô Trúc ở bên ngày đêm, chăm sóc như con gái ruột, một bên là sẽ ở bên cả đời, vợ bệnh nặng.

Anh là đàn ông, là trụ cột của một gia đình, cũng là nên giữ lý trí nhất.

Không gì quan trọng hơn vợ .

"Cô bệnh nặng, chỉ nước ngoài mới chữa khỏi ." Chú hàng xóm , "Nếu cô điều trị, thì nhiều nhất chỉ còn nửa năm. Cho nên cô nhất định nước ngoài điều trị. Tô Trúc, xin , xin con hãy hiểu cho chúng ."

Tô Trúc mím chặt môi, gì.

"Tô Trúc, đợi dì chữa khỏi bệnh sẽ về, vẫn như đây cho con đến nhà ăn cơm, ?" Dì hàng xóm xong cũng nên ích kỷ lựa chọn điều trị, bỏ chồng , nhưng sợ Tô Trúc thể hiểu, dậy đến mặt cô xổm xuống, ngang tầm mắt với cô , đưa tay nắm lấy tay cô , "Xin , dì thật sự cố ý bỏ rơi con..."

chấp nhận hiện thực, nhưng sự thật cứ thế bày mắt, Tô Trúc thể chấp nhận.

chút ngây ngốc dì hàng xóm, thấy nước mắt bà một nữa rơi xuống, đưa tay giúp bà lau , "Không ."

Dì hàng xóm dừng một chút.

Tô Trúc miễn cưỡng : "Không , con mà, dì khỏe khám bệnh, sẽ cố ý bỏ rơi con . Con thể hiểu."

"Tô Trúc..."

"Tô Trúc, cảm ơn con."

Tô Trúc lắc đầu, cố gắng để nước mắt rơi khỏi khóe mắt, : "Không, nên cảm ơn là con mới đúng, cảm ơn dì chú chăm sóc con một năm nay. Nếu chú dì, lẽ con còn ở đây , cũng sẽ nhiều đồ ăn ngon như , nhiều quần áo như ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chien-thieu-phu-nhan-lai-dao-hon-roi-chien-tu-trac-du-thanh-thu/chuong-904-tam-nguyen-cua-co-ay-het-lan-nay-den-lan-khac-tan-vo-3.html.]

Tô Trúc càng những điều , càng khiến lòng vợ chồng hàng xóm đau khổ.

"Chú, chú cứ đưa dì chữa bệnh ." Tô Trúc hiểu chuyện , "Con , sức khỏe của dì mới là quan trọng nhất."

"Được." Chú hàng xóm thấy vợ xổm, hình dạng, đau lòng đỡ bà dậy, "Sức khỏe của em thể nhiều như , sẽ chịu nổi ."

dì hàng xóm làm thể nhịn .

Đứa trẻ ngoan ngoãn như , bỏ là bỏ.

Tô Trúc chủ động cắt một miếng bánh kem cho chú hàng xóm và dì, với dì đang như mưa: "Dì đừng , hôm nay là sinh nhật Tô Trúc, lên, nếu điều ước Tô Trúc ước sẽ linh nghiệm ."

" , thể ." Chú hàng xóm cũng an ủi .

...

Ăn xong bánh kem, dì hàng xóm cảm thấy khỏe, chú đỡ bà về phòng nghỉ ngơi.

Tô Trúc bàn ăn một lúc lâu mới dậy, đến phòng ngủ chính, ngoài cửa, nhẹ giọng : "Chú dì, chú dì nghỉ ngơi thật , con về nhà đây."

Nói xong, cô liền rời .

Bước khỏi cửa nhà hàng xóm, trở về căn nhà lạnh lẽo, tối đen như mực, Tô Trúc cuối cùng cũng nhịn .

kinh nghiệm từ nhỏ dạy cô thành tiếng, kiên cường, sống , yếu đuối như . Tô Trúc cắn chặt môi , nước mắt tuôn như mưa, như những viên ngọc trai đứt dây ngừng rơi xuống.

Khóc mãi, bao lâu, Tô Trúc ngủ .

Sáng hôm tỉnh dậy, hơn mười giờ sáng. Cô chợt tỉnh táo , nhanh chóng vén chăn lao khỏi phòng, thậm chí còn quên cả giày mà vội vàng đến nhà hàng xóm.

Tuy nhiên, bước khỏi phòng thấy trong phòng khách trống rỗng, mấy món đồ nội thất tươm tất, bàn ăn hỏng một chân đặt một bữa sáng thịnh soạn. Cháo thịt nạc nóng hổi ban đầu vì để lâu nguội, bên còn một tờ giấy.

Là do vợ chồng hàng xóm để khi .

đến, rút tờ giấy , mấy câu đơn giản thể đơn giản hơn đó.

Họ .

Vì thấy cô vẫn còn ngủ, nỡ làm phiền cô , cũng lúc chia tay quá khó coi, nên họ làm bữa sáng xong đặt lên bàn rời .

nắm chặt tờ giấy chạy khỏi nhà gõ cửa đối diện, nhưng cánh cửa đóng chặt, Tô Trúc dừng .

Tô Trúc mắt đỏ hoe, giá giày trống rỗng ngoài cửa nhà vợ chồng hàng xóm, tỉnh táo nhận họ thật sự , thật sự bỏ cô .

Điều ước sinh nhật của cô , tan vỡ.

Vào ngày đầu tiên cô tám tuổi.

Tô Trúc chân trần, nắm tờ giấy, thất thần xuống cầu thang, khỏi tòa nhà . Tuyết rơi cả đêm, lớp tuyết mặt đất dày hơn một chút, cô chân trần giẫm lên, cái lạnh thấu xương truyền đến khắp tứ chi.

ngẩng đầu con đường phủ đầy tuyết, nên , vô thức về phía vị trí bố thường đỗ xe.

Trống rỗng, bố một đêm về.

"Tô Trúc, con vẫn còn ở đây!" Một bà cô mặc áo bông dày đến, : "Bố con xảy chuyện !"

---

Loading...