Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi - Chiến Tư Trạc & Dư Thanh Thư - Chương 903: Nguyện vọng của cô, hết lần này đến lần khác tan biến (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:31:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên một chiếc bàn tròn, cả gia đình hàng xóm quây quần bên .

Tô Trúc đặt cặp sách xuống, theo lệ chủ động nhà vệ sinh rửa tay, trở bàn ăn, xuống, dì hàng xóm đặt bát mì múc sẵn mặt cô, bát mì còn một quả trứng.

Là mì trường thọ.

Tô Trúc chút ngạc nhiên mở to mắt dì hàng xóm.

Dì hàng xóm xoa đầu cô, còn gì, chú hàng xóm trầm giọng : "Dì con hôm nay là sinh nhật con, sáng sớm dậy nhào bột, làm cho con một bát mì trường thọ."

"Thử xem ngon , dì cũng là đầu tiên làm." Dì hàng xóm .

Tô Trúc bát mì trường thọ , lập tức đỏ mắt, cô cầm đũa, còn ăn miệng khàn giọng : "...Ngon."

Dì hàng xóm thấy nước mắt cô chực trào, xót xa, véo má cô, "Con bé ngốc, còn ăn mà ngon ."

"Chỉ cần là dì làm, đều ngon." Tô Trúc khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nở nụ , cố nén tiếng , .

Nói xong, Tô Trúc liền gắp mì trường thọ đưa miệng, dám cắn đứt, cứ thế ăn một hết sợi mì dài. Nước dùng mì trường thọ thanh đạm, nhưng ăn miệng, xua tan cái lạnh của mùa đông.

Bát mì hương vị của .

Tô Trúc cụp mắt, lặng lẽ ăn hết một bát mì, ngay cả nước dùng cũng để .

Chú hàng xóm ôm vai vợ, : "Bà còn lo làm ngon, bà xem con bé ăn ngon thế nào kìa."

Dì hàng xóm Tô Trúc ăn sạch bát cũng chút bất ngờ, mỉm mãn nguyện, "Tô Trúc thích ăn, lát nữa sẽ cách làm mì xuống, Tô Trúc thể tự làm."

Tô Trúc , ngẩn một chút, ngẩng đầu khó hiểu bà.

Tâm tư nhạy cảm như cô.

trải qua việc từ biệt mà , Tô Trúc nhạy bén hơn những khác trong việc nắm bắt sự đổi giọng điệu của mỗi khi chuyện. Cô khó hiểu, là vì phản ứng của dì hàng xóm khác với đây.

Trước đây, nếu Tô Trúc thích ăn gì, bà luôn xoa đầu cô : "Vậy ngày mai dì mua, làm cho Tô Trúc nhỏ của chúng , chỉ cần con thích ăn, dì sẽ luôn làm, cho đến khi con chán thì thôi ?"

hôm nay, dì hàng xóm dạy cô cách làm.

Tay Tô Trúc cầm đũa vô thức siết chặt, sự bất an trong lòng càng tăng lên, cũng mơ hồ suy đoán, nhưng dì hàng xóm , cô cũng chủ động hỏi, chỉ ngoan ngoãn đồng ý: "Vâng, con nhất định sẽ học thật ."

Dì hàng xóm thấy câu trả lời hiểu chuyện như của cô, mắt cay xè, kìm đỏ hoe.

sợ Tô Trúc manh mối, bà đầu, đưa tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt nơi khóe mắt vai chồng.

Chồng bà nỗi buồn trong lòng bà, nhẹ nhàng vỗ vai bà.

Tô Trúc thấy tất cả những điều bất thường , nhưng giả vờ như gì xảy , cụp mắt tiếp tục uống sữa mà dì hàng xóm chuẩn cho cô mỗi ngày.

Uống xong sữa, cũng gần đến giờ học .

Tô Trúc hít một thật sâu, kéo khóe môi, cố gắng : "Dì, chú, cảm ơn bữa sáng của hai , con học đây."

Chú hàng xóm dậy ngăn cô lấy cặp sách, : "Tô Trúc, vội học ."

"?" Tô Trúc khó hiểu ông.

"Hôm nay chúng xin cho con nghỉ một ngày, đưa con chơi." Chú hàng xóm đặt cặp sách của cô trở ghế sofa.

Tô Trúc cụp mắt, gì.

Thấy cô mãi gì, chú hàng xóm mấp máy môi còn gì đó, Tô Trúc lên tiếng, gật đầu đồng ý: "Vâng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chien-thieu-phu-nhan-lai-dao-hon-roi-chien-tu-trac-du-thanh-thu/chuong-903-nguyen-vong-cua-co-het-lan-nay-den-lan-khac-tan-bien-2.html.]

Cô luôn như , bất kể dì và chú hàng xóm gì, cô đều ngoan ngoãn đồng ý.

Sự ngoan ngoãn của Tô Trúc ẩn chứa sự cẩn trọng, lọt mắt họ, luôn khiến họ xót xa. Mới chỉ là đứa trẻ bảy tuổi rưỡi, đáng lẽ vô tư vô lo, nên hiểu chuyện đến mức đáng thương như .

...

Trận tuyết đầu tiên khi đông lớn lắm, chỉ phủ một lớp áo mỏng manh mặt đất.

Vợ chồng hàng xóm đưa cô đến công viên giải trí mà cô bạn bè kể nhiều , chơi nhiều trò mà cô hằng mơ ước, ngựa gỗ tròn, giơ tay hình chữ V, đối mặt với máy ảnh trong tay dì hàng xóm, chụp tách tách nhiều ảnh.

Chơi xong công viên giải trí, họ đưa Tô Trúc đến trung tâm thương mại, mua cho cô nhiều quần áo.

Từ mùa đông đến mùa thu, quần áo bốn mùa, vợ chồng hàng xóm đều mua cho cô mỗi loại hai bộ, và hai đôi giày để cô thể đổi.

Đây là đầu tiên Tô Trúc cảm thấy những ước giấu kín trong lòng đang dần thực hiện kể từ khi cô ký ức. Cô quên mất cảm giác cuối cùng mặc quần áo mới là khi nào, khi tiểu học, cô mặc những bộ quần áo mua cho, dù còn vặn, cô vẫn mặc để giữ ấm.

Sau khi tiểu học, cô mặc đồng phục, ban ngày mặc, buổi tối giặt sạch phơi lên, đôi khi hôm khô, vì quần áo khác để mặc nên cũng cố mặc . Mỗi vợ chồng hàng xóm hỏi cô quần áo mặc , cô luôn cố .

váy mới từ phòng thử đồ , dì hàng xóm kìm khen ngợi, "Tô Trúc mặc chiếc váy thật ."

Tô Trúc chút tự nhiên kéo kéo váy, hỏi: "Thật ạ?"

"Đương nhiên là thật ." Dì hàng xóm véo má cô, "Tô Trúc của chúng xinh như , mặc gì cũng cả."

"Dì ơi, cảm ơn dì." Tô Trúc bà, nghiêm túc .

Dì hàng xóm nụ mặt cô, trong lòng chợt dâng lên một nỗi chua xót, ôm cô lòng, "Con bé ngốc, gì mà cảm ơn, dì và chú thật sự thích con, thích con... Đôi khi dì còn nghĩ, nếu con là con gái của dì thì mấy."

Tô Trúc trong vòng tay bà, thấy câu , trong lòng chấn động mạnh, tay nắm chặt váy vô thức siết chặt hơn một chút.

Suýt nữa, cô buột miệng : "Con làm con gái của dì."

Bởi vì cô ích kỷ rời khỏi vòng tay ấm áp , mất "gia đình" mà khó khăn lắm mới , nếu làm con gái của dì và chú thể mãi mãi hạnh phúc như , cô nguyện ý.

Dù cho, phản bội , nhận khác làm của .

cô cắn môi , vẫn . Bởi vì cô rõ trong lòng, dì sẽ câu , bởi vì một khi cô , sẽ bộc lộ sự ích kỷ của cô, dì sẽ phát hiện cô là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện ngây thơ như bà tưởng tượng, mà là một đứa trẻ ích kỷ, ngay cả ruột của cũng thể cần.

Cô cụp mắt, gì.

Chơi cũng chơi, ăn cũng ăn, thời gian trôi qua nhanh, trời tối dần, vợ chồng hàng xóm liền đưa Tô Trúc về nhà.

Tô Trúc sự giúp đỡ của vợ chồng hàng xóm sắp xếp gọn gàng những túi quần áo lớn nhỏ phòng , đó đến nhà hàng xóm. So với nhà , nhà hàng xóm bật sưởi, ấm áp.

Dì hàng xóm nấu gừng cho Tô Trúc làm ấm .

Chú hàng xóm thì bưng chiếc bánh kem chuẩn sẵn đặt lên bàn, tắt đèn phòng khách, ba như một gia đình quây quần bên , vỗ tay hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cùng chúc mừng Tô Trúc.

"Tô Trúc, sinh nhật vui vẻ."

Tô Trúc nhắm mắt ước một điều, hy vọng thể mãi mãi hạnh phúc vui vẻ như , thể mãi mãi ở bên dì và chú hàng xóm.

Ước xong, cô mở mắt, thổi tắt nến.

Chú hàng xóm bật đèn , dì cắt miếng bánh kem lớn nhất cho Tô Trúc.

Tô Trúc đang chìm đắm trong niềm vui, gần như quên mất sự bất thường của vợ chồng hàng xóm hôm nay, cầm nĩa chuẩn ăn, vợ chồng hàng xóm , do dự một chút, cuối cùng cũng lên tiếng.

Chú hàng xóm là lên tiếng , : "Tô Trúc, ngày mai... chú và dì ."

---

Loading...